TÁM NĂM SAU GẶP LẠI, HẮN LÀ TỔNG GIÁM ĐỐC CÒN TÔI LÀ NGƯỜI GIAO NƯỚC MỚI RA TÙ, CHÂN CÒN BỊ TẬT

Chương 16

Thay quần áo mới vào, kích cỡ lại vừa vặn đến bất ngờ.

Chất liệu vải mềm mại ôm sát da thịt, là cảm giác thoải mái mà nhiều năm nay tôi chưa từng được trải nghiệm.

Giày cũng vừa chân, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với đôi giày thể thao rách đế của tôi.

Nhưng trong lòng tôi không có chút vui vẻ nào.

Mặc chỉnh tề xong, tôi mở cửa, không thèm nhìn Quý Nghiễn Lễ bên ngoài, đi thẳng về phía cửa lớn.

Khi tay chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo, tôi dừng lại một chút, quay lưng về phía cậu ta, cố ý nói: "Tiền quần áo và giày này, cậu đừng mong tôi trả lại."

Dù sao tôi cũng từng nuôi cậu ta, tiêu một bộ quần áo của cậu ta, cũng chẳng là gì.

Về đến căn nhà trọ tồi tàn của tôi, tôi lập tức cởi chúng ra nhét vào tủ.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn xếp gọn gàng, bọc vào một chiếc túi nhựa sạch sẽ.

Cuộc sống lại trở về quỹ đạo ban đầu.

Chỉ là thỉnh thoảng, vào đêm khuya thanh vắng, bị vết thương ở chân và bệnh cũ hành hạ khó ngủ, trong đầu lại không kiểm soát được mà thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Quý Nghiễn Lễ, và cái mùi tuyết tùng lạnh lẽo trên người cậu ta.

 

 

back top