TÁM NĂM SAU GẶP LẠI, HẮN LÀ TỔNG GIÁM ĐỐC CÒN TÔI LÀ NGƯỜI GIAO NƯỚC MỚI RA TÙ, CHÂN CÒN BỊ TẬT
Năm hắc lão đại như tôi đang ở đỉnh cao phong độ nhất, tôi tình cờ gặp một thiếu niên đang bị người khác bao vây đánh hội đồng trong quán bi-a.
Khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt quật cường đó, ngay lập tức đã chạm đến trái tim của một kẻ thầm kín như tôi.
Tôi đưa cậu ta về nhà, cho cậu chỗ ở, gửi cậu đi học.
Tôi chăm chút nuôi dưỡng cậu ta, như thể nuôi một đóa hoa.
Mãi đến đêm sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ta, tôi không kiềm chế được mà muốn hái đóa hoa ấy.
Nhưng lại bị cậu ta đạp thẳng xuống đất.
"Tần Dã, anh thật con mẹ nó ghê tởm!"
"Hóa ra anh nuôi tôi, là để tôi làm đồ chơi cho anh à?"
Tôi giận quá hóa ngu: "Chứ còn gì nữa? Thật sự nghĩ bố mày làm từ thiện à?"
Đêm đó chúng tôi đánh nhau tơi bời.
Con sói con dựa vào sức trẻ, đấm tôi bầm dập khắp người.
Cuối cùng cậu ta còn đóng sầm cửa bỏ đi, chỉ để lại một câu: "Tần Dã, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Chỉ là mọi chuyện không được như ý cậu ta.
Nhiều năm sau, chúng tôi vẫn gặp lại.
Chỉ có điều, cậu ta là Tổng giám đốc Quý veston chỉnh tề.
Còn tôi là một người giao nước mới ra tù, chân còn bị tật.
Cái duyên này, thật mẹ nó mỉa mai.
- 1
- 2
