TÁM NĂM SAU GẶP LẠI, HẮN LÀ TỔNG GIÁM ĐỐC CÒN TÔI LÀ NGƯỜI GIAO NƯỚC MỚI RA TÙ, CHÂN CÒN BỊ TẬT

Chương 19

"Anh Dã, em... em không còn chỗ nào để đi nữa.

"Anh có thể... cho em ở nhờ một thời gian không?"

Vào nhà rồi, giọng Đường Tiểu Mang mang theo sự cầu xin dè dặt.

Đôi mắt ướt át đó nhìn tôi đầy vẻ mong chờ, như thể sợ tôi sẽ từ chối.

Tôi rót cho cậu ta một cốc nước nóng.

"Ngồi xuống, nói từ từ, chuyện gì vậy?

"Không phải mẹ em đón em rồi sao?"

Ánh mắt Đường Tiểu Mang thoáng qua một tia buồn bã, ngón tay bất an xoắn vào nhau.

Rụt rè hồi lâu, cậu ta mới kể rõ mọi chuyện.

Lúc đó cậu ta được mẹ đón về, nhưng là đưa về nhà bố dượng.

Mẹ Đường Tiểu Mang tái hôn sau năm thứ ba cậu ta vào tù.

Sợ Đường Tiểu Mang nghĩ ngợi nhiều, bà vẫn luôn giấu cậu ta.

Cho đến khi ra tù, bà mới ấp úng kể hết mọi chuyện.

Mẹ cậu ta tưởng Đường Tiểu Mang sẽ tức giận.

Nhưng Đường Tiểu Mang nghe xong, chỉ im lặng một lát, sau khi vào nhà, lại mỉm cười gọi bố dượng là "chú".

Không ai rõ hơn cậu ta những khổ sở mà mẹ đã phải chịu đựng bấy lâu nay.

Thay vì so đo chuyện bị giấu giếm, cậu ta càng mong mẹ có được cuộc sống ổn định và hạnh phúc.

Cứ thế, cậu ta tạm thời sống ở nhà bố dượng.

Nhưng cảnh tốt chẳng dài.

Họ hàng bên nhà bố dượng luôn nói ra nói vào sau lưng cậu ta.

Những lời lẽ xa lánh, bài xích như gai nhọn, đ.â.m chích người ta khó chịu.

Đường Tiểu Mang không muốn mẹ phải khó xử đứng giữa, nên đã lén liên lạc với lão Trương.

Sau đó thu dọn hành lý, lấy cớ đi làm thuê, rồi đến tìm tôi.

Mẹ cậu ta cũng không ngăn cản, chỉ là trước khi đi, bà lau nước mắt, dúi cho cậu ta thêm hai ngàn đồng.

 

 

back top