Tôi cắn răng, chịu đựng sự khó chịu phía sau và cơn đau nhức toàn thân, khó nhọc bò đến mép giường.
Khi hai chân chạm xuống tấm thảm mềm mại, chân tôi mềm nhũn gần như không thể đứng vững.
Tôi vịn vào thành giường, chầm chậm lê vào phòng tắm.
Trong gương phản chiếu bộ dạng thảm hại của tôi lúc này.
Tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, môi sưng đỏ rách da.
Toàn thân đầy vết hôn và dấu ngón tay, đặc biệt là ở cổ và xương quai xanh, thật không thể nhìn nổi.
Giống như một con búp bê cũ kỹ bị sử dụng bạo lực, rồi bị vứt bỏ tùy tiện.
Nhìn chính mình trong gương, tôi nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Tần Dã, mày xem mày, sống thành cái bộ dạng gì rồi.
Bị con sói con mày nuôi lớn đè lên giường đối xử như thế này.
Nếu là trước đây, mày chắc chắn đắc ý c.h.ế.t rồi.
Nhưng bây giờ... thật sự quá mức hoang đường.
