Tìm thấy phòng bao, tôi để Đường Tiểu Mang ở ngoài, tự mình bước vào.
Cảnh tượng hỗn loạn như tôi dự đoán không hề xảy ra.
Bên trong rất yên tĩnh.
Quý Nghiễn Lễ nằm úp sấp một mình trên ghế sofa, cà vạt nới lỏng, trông rất đáng thương.
Tôi tiến lên đẩy cậu ta: "Quý Nghiễn Lễ, tỉnh dậy đi, về nhà thôi."
Cậu ta không phản ứng gì, chỉ lầm bầm một tiếng không rõ, đầu vùi sâu hơn vào khuỷu tay.
Tôi tăng thêm lực, đẩy cậu ta một cái nữa.
"Đừng ngủ ở đây, dễ bị cảm lạnh, dậy đi."
Lần này, cậu ta động đậy.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt say mèm nhìn tôi, nói: "Sao lại mơ thấy anh nữa rồi."
Tim tôi thót lại.
"Không phải mơ, có người gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến đón cậu.
"Đi được không? Tôi đưa cậu về."
Không biết cậu ta có phản ứng kịp không.
Dù sao cũng khá hợp tác, mượn lực đứng dậy.
Nhưng phần lớn trọng lượng cơ thể đều dồn lên người tôi.
Đầu nghiêng tựa vào cổ tôi, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu phả vào da thịt tôi.
"Tần Dã, Tần Dã..."
Cậu ta bắt đầu lặp lại tên tôi như một cái máy ghi âm, hết lần này đến lần khác.
Rồi lại nhíu mày nói: "Anh đừng... đừng ở bên thằng nhóc đó, tôi không cho phép."
Lại nữa rồi.
Tôi nhíu mày, đỡ cậu ta.
Nhưng cậu ta cứ lẩm bẩm câu nói này, cố chấp như một đứa trẻ.
Không hiểu sao, cảm xúc bấy lâu bị đè nén trong lòng tôi cũng bị khơi lên.
Tôi đỡ cậu ta dựa vào vai tôi, như ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Không ở bên nó, vậy tôi ở bên ai?"
"Đương nhiên... đương nhiên là tôi, tôi... tôi thích anh."
