Trong căn phòng tối mờ chỉ có mùi hương trầm thoang thoảng, lẫn với một mùi m.á.u tanh rõ rệt.
Cố Hoài An quỳ trên tấm đệm, lưng bị đánh đến rách thịt đầm đìa máu, quần áo cũng rách nát.
Cơ thể cậu ấy run nhẹ, cố gắng chống đỡ không để mình ngã xuống.
Cha Cố nói phải quỳ đủ một ngày, dù có ngất cũng phải ngất ở đây.
Tôi mặc kệ sự ngăn cản của người hầu, mặt lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Sắc mặt tôi quá đáng sợ, ở nhà họ Cố xưa nay không ai dám chọc giận tôi.
Kẻ nào chống đối tôi trước đây, giờ đã khăn gói ra đi rồi.
Kẻ nào nghe lời, ngược lại có thể ở lại.
Việc tôi có phải là con ruột nhà họ Cố hay không, từ lâu đã không còn quan trọng – tôi có thể đứng ở đây, không phải dựa vào huyết thống.
Người hầu rụt rè tránh ra.
Tôi một tay ôm Cố Hoài An dậy. Môi cậu ấy trắng bệch, trán nóng ran, chỉ lẩm bẩm: “Cố Cảnh Sanh… đừng bỏ tôi lại.”
Tim tôi run lên, liên tục đáp lại: “Tôi ở đây, không sợ, tôi ở đây.”
Toàn thân tôi không ngừng run rẩy, hệt như cái đêm tôi thay tim cho cậu ấy kiếp trước.
Hận.
Hận bản thân chỉ lo trốn tránh cậu ấy, lại quên mất cậu ấy sẽ bị người khác bắt nạt.
Hận bản thân đã không dọn dẹp sạch sẽ hết những kẻ tâm địa xấu xa trong nhà họ Cố.
Hận bản thân vẫn cứ nghĩ, chỉ cần tôi không dây dưa, cậu ấy sẽ được hạnh phúc.
Cậu ấy đơn thuần như vậy, căn bản chưa từng chứng kiến mặt tối của lòng người, làm sao đấu lại đám hổ báo sói lang kia chứ.
