Trong bệnh viện, Cố Hoài An bị nhiễm trùng vết thương nên được đưa vào phòng cấp cứu.
Tôi đi đi lại lại ngoài cửa, không thể ngồi yên.
Không lâu sau, một người đàn ông trông hơi giống Cố Hoài An bước tới, khóe môi mang theo nụ cười:
“Anh cả, ai ở trong đó vậy? Lại còn phiền anh phải đứng đây canh gác.”
Tôi liếc hắn ta một cái, không biểu cảm: “Ai vào, cậu không rõ sao? Cố Xương Thịnh, đừng gọi tôi là anh cả, tôi không thân với cậu.”
Hắn ta làm ra vẻ mặt tủi thân: “Khi anh còn ở nhà họ Cố, tôi ngay cả cửa cũng không vào được. Dù không có huyết thống, nhưng tôi vẫn luôn rất kính trọng anh.”
Sau đó hắn ta lại giả vờ tò mò: “Nhưng anh cả… anh và Cố Hoài An rất thân sao?”
Rõ ràng là đang thăm dò.
Tôi không trả lời trực tiếp, chỉ cười lạnh một tiếng: “Chơi trò bẩn sau lưng, cậu nghĩ làm vậy là có thể leo lên vị trí cao hơn sao? Tôi nói cho cậu biết, kẻ leo lên bằng thủ đoạn thấp hèn, khi ngã xuống sẽ là thảm nhất.”
Sắc mặt Cố Xương Thịnh lập tức thay đổi, giọng điệu cũng cứng rắn hơn: “Cố Cảnh Sanh, anh là người ngoài thì xen vào chuyện gì? Cái đồ vô dụng như Cố Hoài An, mười đứa cộng lại cũng không đấu lại tôi!”
Tôi xoay cổ tay, giọng nói hạ rất thấp: “Cậu nói lại lần nữa xem.”
Hắn ta đúng là không sợ chết: “Tôi nói Cố Hoài An là đồ vô…”
Chưa nói hết câu, tôi đã đ.ấ.m một phát vào mặt hắn ta. Mũi hắn ta chảy m.á.u ngay lập tức, cả người đổ sang một bên.
Tôi đã tập luyện quyền anh, đánh hắn ta như đánh bao cát.
Tầng này là khu VIP, không có nhiều người, thỉnh thoảng có nhân viên y tế đi qua, nhưng họ cũng quen rồi, không ai can thiệp.
Đến khi Cha Cố chạy tới, Cố Xương Thịnh đã ngất xỉu trên mặt đất.
Tôi ngồi trên ghế dài, vẻ mặt bình tĩnh.
