THIẾU GIA GIẢ ĐIÊN RỒ TRỌNG SINH, HẮN KHÔNG TRỐN NỮA

Chương 15

Lúc này, điện thoại của Cha Cố reo.

Ông ấy ra hiệu cho tôi im lặng, đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại.

Khi quay lại, vẻ mặt ông ấy nghiêm trọng hơn rất nhiều:

“Còn nhớ Trúc Mộng Kim, người cùng con đánh đàn không? Nhà họ Trúc bị điều tra vì trốn thuế, giờ cả mạng xã hội đang mắng chửi.”

Tôi hơi bất ngờ: “Nhớ, cậu ta đánh đàn khá hay. Nhưng trốn thuế… thì quá ngu ngốc rồi.”

Cha Cố cười khẩy: “Nhà họ Trúc sống nhờ danh tiếng, sụp đổ đột ngột như vậy, không đơn giản đâu.”

Ông ấy đổi giọng, đột nhiên hỏi: “Con bảo vệ Hoài An như vậy, rốt cuộc là vì sao?”

Tôi không phải người tốt bụng, sẽ không giúp đỡ người khác vô cớ.

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Cậu ấy có tâm tư trong sạch, luôn khiến người ta muốn bảo vệ.”

Cha Cố cười có chút kỳ lạ, thậm chí mang theo chút mỉa mai:

“Trong sạch? Cảnh Sanh, trong số rất nhiều đứa con của ta, ta coi trọng con nhất. Con không có m.á.u mủ của ta, nhưng lại giống ta thời trẻ nhất.”

“Nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đừng để đến cuối cùng mới hối hận. Chuyện giữa Xương Thịnh và Hoài An, con đừng nhúng tay vào.”

Ý trong lời nói đã quá rõ ràng – ông ấy đang nói Cố Hoài An không đơn thuần như vẻ ngoài.

Tôi không trả lời.

Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, việc này tôi nhất định phải giúp.

Tôi và Cố Hoài An ở bên nhau chín năm, nằm chung giường, sống chung ngày đêm.

Tôi sẽ mãi mãi tin tưởng cậu ấy.

 

back top