Cố Hoài An cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Cậu ấy nằm sấp trên giường bệnh, lưng bị khâu nhiều mũi, nhưng may mắn là cơn sốt đã giảm.
Tôi cứ ngồi bên giường cậu ấy, cùng cậu ấy trải qua đêm dài đằng đẵng này.
Lúc ngủ, cậu ấy rất yên tĩnh, lông mi dài, sống mũi thẳng, môi hồng nhạt, trông đặc biệt ngoan.
Tôi thỉnh thoảng đưa tay chạm vào trán cậu ấy, sợ cậu ấy lại sốt lên.
Sau khi Cố Hoài An tỉnh lại, cậu ấy lại đòi đổi phòng.
Tình trạng cơ thể cậu ấy hiện tại căn bản không thể cử động mạnh, bác sĩ cũng đặc biệt dặn dò không được để cậu ấy xúc động, sẽ ảnh hưởng đến hồi phục.
Tôi hơi sốt ruột, vội hỏi: “Sao thế? Ở yên đây không được sao?”
Cậu ấy mím môi, nhỏ giọng nói: “Anh nói không muốn ở gần tôi quá, chuyện của tôi không cần anh quản.”
Tôi đúng là tự đào hố chôn mình.
Đành phải vội vàng giải thích: “Đó là lời nói trong lúc tức giận, cậu đụng vào giường tôi nên tôi hơi khó chịu, mới nói bâng quơ thôi.”
“Cậu đừng để bụng nhé!”
Bây giờ cậu ấy có thể sốt lại bất cứ lúc nào, làm sao tôi có thể yên tâm bỏ đi.
Cố Hoài An chớp mắt, lại hỏi: “Vậy tại sao anh lại chăm sóc tôi? Chúng ta có thân quen gì đâu.”
Rõ ràng là đang cố tình gây sự.
Nhưng tôi không thể so đo với một người bệnh.
Tôi trả lời qua loa: “Thấy cậu đáng thương, được chưa? Xót cậu còn không được sao… Lải nhải quá, chẳng lẽ cậu thích đàn ông à?”
Cậu ấy lại rất dứt khoát đáp: “Chẳng phải xu hướng tính dục của anh cũng có vấn đề sao?”
Tôi lập tức nắm được trọng điểm –
Chữ “cũng”?!
Ý cậu ấy là sao?!
Tin tốt là, cậu ấy lại một lần nữa “tỏ tình” với tôi.
Ngay tại căn phòng bệnh bình thường thoang thoảng mùi thuốc sát trùng này, vào một mùa hè không có gì đặc biệt.
Cố Hoài An nhìn tôi, nói đặc biệt nghiêm túc: “Cố Cảnh Sanh, nếu tôi nói… tôi yêu anh từ cái nhìn đầu tiên thì sao?”
Tin xấu là, tôi không hề vui nổi.
Ngược lại mũi cay cay, trong lòng nghẹn lại khó chịu.
Tôi cố gắng chống đỡ khuyên cậu ấy: “Cố Hoài An, cậu còn nhỏ, đừng vì tôi mà đi sai đường.”
Tôi không thể quên những bóng đen đó –
Mẹ Cố bị tức chết, Cố Hoài An bị người ta chỉ trỏ, cậu ấy sau này trở nên trầm lặng, ít cười, và cuối cùng là cậu ấy mình đầy máu, thoi thóp…
