THIẾU GIA GIẢ ĐIÊN RỒ TRỌNG SINH, HẮN KHÔNG TRỐN NỮA

Chương 3

Ngày hôm sau.

Cố Hoài An đã đến đúng giờ.

Tôi gọi tất cả mọi người trong nhà họ Cố đến, bình tĩnh nói ra sự thật.

Tôi không phải con ruột của nhà họ Cố – không phải cố ý đánh tráo, chỉ là năm đó ôm nhầm.

Nhưng quả thực tôi đã hưởng sung sướng thay Cố Hoài An suốt mười tám năm, bây giờ nên trả lại cho cậu ấy.

Xét nghiệm DNA, nghi thức nhận người thân, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Ngoài trời đổ mưa lớn.

Tôi xoay người định bỏ đi.

Mẹ Cố mắt đỏ hoe giữ tôi lại: “Cảnh Sanh, đừng đi được không? Nhà họ Cố mãi mãi là nhà của con.”

Bà là người thương tôi nhất.

Cha Cố bên ngoài phong lưu, con riêng một đống. Những năm nay, tôi và mẹ Cố giống như đồng đội – bà lo việc nhà, tôi ổn định tình hình công ty.

Tôi vào công ty năm mười lăm tuổi, đến năm mười tám tuổi đã giúp tài sản nhà họ Cố tăng lên gấp mười lần.

Tất cả mọi người đều nói tôi là thiên tài kinh doanh.

Nhưng tôi lại nói với bên ngoài rằng, đó là nhờ cha dạy dỗ tốt, gia đình ủng hộ.

Cha Cố rất thích nghe những lời đó, cảm thấy tôi có năng lực lại hiếu thuận, mạnh hơn hẳn đám con riêng kia.

Bây giờ tôi muốn đi, mẹ Cố thực sự rất đau lòng.

Tôi lắc đầu: “Mẹ nuôi, dù sao con cũng không phải ruột thịt. Nhưng chỉ cần mẹ cần, con sẽ quay về thăm mẹ bất cứ lúc nào.”

Tiếng mưa rơi ào ào, gió cuốn hơi ẩm thổi vào.

Mẹ Cố ho khan hai tiếng.

Tôi vội khuyên: “Sức khỏe mẹ không tốt, đừng tiễn con nữa.”

 

back top