Tôi không mang theo bất cứ thứ gì, bước ra khỏi nhà họ Cố.
Nước mưa làm ướt quần áo, giẫm lên vũng nước, nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái – có thể làm lại từ đầu, thật tốt.
Trong lúc chờ xe, Cố Hoài An cầm chiếc ô đen chạy đến.
Giọng cậu ấy trong trẻo, như suối nguồn:
“Đừng để bị ướt mưa, sẽ bị cảm đấy.”
Tôi theo bản năng lùi lại nửa bước, giọng điệu xa cách: “Không cần, tôi quen giữ khoảng cách với người khác.”
Cậu ấy sững lại một chút, có vẻ lúng túng: “Anh không mang gì cả… để tôi đưa anh đi một đoạn nhé?”
Tôi cười nhẹ: “Tài xế sắp đến rồi. Cậu về đi, chúc cậu mọi việc thuận lợi.”
Cậu ấy là người tốt, sợ tôi dầm mưa, còn muốn đưa tôi đi.
Nhưng kiếp này, tôi không dám lại gần cậu ấy nữa.
Ngồi vào xe, từng cảnh tượng kiếp trước hiện về.
Cuộc đời tôi luôn thuận buồm xuôi gió – thi Olympic Vật lý chỉ cần xem qua là đoạt giải, được tuyển thẳng, các dự án đầu tư ngẫu hứng đều sinh lời gấp bội.
Tự mình khởi nghiệp, chỉ một năm đã đưa công ty lên sàn chứng khoán, tiếng tăm thậm chí còn vượt qua cả tập đoàn Cố thị.
Chỉ duy nhất Cố Hoài An – rõ ràng là cậu ấy đã chủ động hỏi tôi rằng liệu chúng tôi có thể ở bên nhau không.
Tôi nuôi cậu ấy hai năm, nhưng sau khi cậu ấy được nhận lại về nhà họ Cố, cậu ấy lại đòi chia tay, còn muốn kết hôn với người khác.
Hôm đó tôi đã uống rượu, đè cậu ấy vào tường hôn, ép hỏi cậu ấy rốt cuộc có yêu tôi không.
Lúc đó tôi còn quá trẻ, thứ gì đã muốn là phải có được, dưới tác dụng của men rượu, tôi hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Mẹ Cố bắt gặp cảnh chúng tôi giằng co, bệnh tim tái phát, qua đời ngay tại chỗ.
Sau này tôi mới biết, là một đứa con riêng của Cha Cố đã bày ra mọi chuyện.
Tôi phế một chân của kẻ đó, rồi đi xin lỗi Cố Hoài An.
Nhưng cậu ấy lại nói tôi không dám nhận sai, tâm địa quá tàn nhẫn.
Đám con riêng nhà họ Cố ai nấy đều rình rập, họ hàng cũng chẳng có ai tốt lành.
Cố Hoài An vừa ra ngoài thì gặp tai nạn xe hơi, suýt chút nữa thì rơi xuống sông.
Tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện, nên chỉ có thể giam cậu ấy bên cạnh.
Đi đâu cũng cho người theo dõi, đặt giờ giới nghiêm, không cho phép cậu ấy chạy loạn.
Tính cậu ấy cũng ương bướng, cãi nhau với tôi, nói tôi chỉ muốn ngủ với cậu ấy.
Vốn dĩ tôi không phải kiểu người biết dỗ dành, nên dứt khoát chiều theo ý cậu ấy, biến lời cậu ấy nói thành sự thật.
