Tôi đã trải qua một kỳ nghỉ hè vô cùng yên bình.
Không có tranh đấu nội bộ hào môn, không cần ngày ngày theo dõi tin tức tài chính.
Chỉ có chơi bóng rổ, đua xe, đi chơi khắp nơi.
Cảm giác giải phóng hormone khiến tôi thư giãn, và cố gắng ngăn mình không nghĩ đến Cố Hoài An.
Lần gặp lại cậu ấy là ở cổng trường đại học.
Cậu ấy bước xuống từ một chiếc xe sang phiên bản giới hạn, mặc một chiếc sơ mi trắng, quần túi hộp màu xanh lam, cả người trông vừa sạch sẽ vừa nổi bật.
Khuôn mặt ấy cười rạng rỡ, đẹp đến mức gần như phát sáng.
Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu ấy.
Group chat lớn của trường ngay lập tức bùng nổ:
“Ôi trời! Người bước xuống từ chiếc xe sang kia là thiếu gia vừa được nhận lại của nhà họ Cố đúng không? Nghe nói lớn lên trong gia đình bình thường, mười tám tuổi đột nhiên trở thành người thừa kế!”
“Tao trói bố mẹ tao lại đánh ba ngày ba đêm, họ cũng không nói tao là đứa bị ôm nhầm! Có ai chỉ tao cách làm sao để bị ôm nhầm không?”
“Mày biết nói chuyện không hả! Tao chỉ đùa thôi! Nhưng mà khuôn mặt của Cố Hoài An này đúng là tuyệt phẩm, vào giới giải trí cũng đủ để đánh bại một đống minh tinh!”
“Khoan đã… cậu ấy cứ nhìn về phía Bắc ấy, không phải là đang nhìn tao đấy chứ?! Kịch bản đại thiếu gia hào môn yêu tao ư?!”
Phía Bắc – hình như là hướng tôi đang đứng.
Tôi cất điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, thì đối diện với ánh mắt nhìn thẳng sang của Cố Hoài An.
Tôi nở nụ cười khách sáo với cậu ấy.
Mẹ Cố yêu thương con cái, bản thân Cố Hoài An cũng thi đỗ Đại học A, chắc chắn không phải là người đơn giản.
Ở nhà họ Cố, cậu ấy sẽ không chịu thiệt.
