THIẾU GIA GIẢ ĐIÊN RỒ TRỌNG SINH, HẮN KHÔNG TRỐN NỮA

Chương 5

Nghĩ đi nghĩ lại, kiếp trước tôi chỉ là quá cố chấp.

Bây giờ, tôi sẽ không như vậy nữa.

Tôi không muốn thấy Cố Hoài An c.h.ế.t thêm lần nào nữa.

Cậu ấy giống như một chú thỏ trắng nhỏ, vòng eo thon gọn đến mức chỉ cần ôm nhẹ là có thể giữ trọn, chỉ cần dùng sức một chút là trên người đã hằn đỏ.

Dù bị bắt nạt đến đâu, cậu ấy cũng chỉ cắn chặt gối, không kêu một tiếng.

Vừa bướng bỉnh, lại vừa khiến người ta đau lòng.

Hận tôi đến mức đó, cuối cùng lại chỉ tự làm đau chính mình.

Tôi trở về ngôi nhà mà lẽ ra tôi phải thuộc về.

Một góc khu phố ổ chuột, đúng vào buổi trưa, mùi thơm xào nấu của từng nhà bay ra từ cửa sổ, ngửi thấy là thấy đói bụng.

Tôi đỗ xe xong, bước lên gõ cửa.

Mở cửa là một người phụ nữ trung niên chất phác, trên trán lấm tấm mồ hôi, tay còn cầm xẻng nấu ăn – đang nấu bữa trưa.

Tôi nói qua loa về đầu đuôi câu chuyện, rồi đưa báo cáo khám bệnh của bệnh viện cho cô ấy xem.

Mắt cô ấy đỏ hoe ngay lập tức: “Tôi tên Lý Niệm, chồng tôi Cố Ninh đã mất từ lâu rồi.”

“Hoài An là một đứa bé tốt, nó nên được sống tốt hơn. Gia đình chúng tôi là gánh nặng… Em gái cháu Cố Bình bị bệnh bạch cầu, chi phí điều trị quá cao. Một triệu Hoài An gửi về trước đây, giỏi lắm cũng chỉ đủ dùng trong một năm.”

“Tôi chưa nuôi dưỡng cháu, cũng không muốn làm liên lụy cháu. Cháu không nhận tôi, cũng không sao cả.”

Lý Niệm vừa nói vừa định đóng cửa.

Bệnh bạch cầu quả thực rất tốn tiền, nhưng thứ tôi không thiếu nhất, chính là tiền.

Tôi đã âm thầm mở một công ty giải trí, trị giá hai mươi triệu – ban đầu là đường lui tôi để dành cho mình và mẹ Cố.

Vốn khởi nghiệp hoàn toàn là do tôi tự kiếm được từ việc đầu tư chứng khoán.

Bây giờ, nó vừa đúng lúc phát huy tác dụng.

 

back top