Tôi đột nhiên cảm thấy đặc biệt khó chịu, đ.ấ.m một cú vào mặt cậu ta.
Tôi nói:
“Thẩm Thành, cậu không phải đã ‘nối lại tình xưa’ với ánh trăng sáng rồi sao?”
“Ánh trăng sáng gì... Cậu nói... Bạch Thu...”
Thẩm Thành đột nhiên không còn hoảng loạn nữa:
“Bạch Thu là bạn học cấp ba của tôi, công ty của bố cậu ta có dự án hợp tác với tôi, tối qua dự án gặp sự cố, tôi phải xử lý suốt đêm ở thành phố lân cận.”
“Vậy... vậy sao cậu không nói với tôi?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Không biết tôi đã đợi cậu suốt cả đêm sao?
Thẩm Thành thở dài:
“Tối qua điện thoại tắt nguồn, sau khi phát hiện thì tôi bảo thư ký Từ gọi điện cho cậu, nhưng thư ký Từ nói cậu không nghe.”
“Tôi lại đang vội xử lý công việc, nên nghĩ đợi giải quyết xong rồi sẽ về gặp cậu.”
“Nhưng sau đó nghe thư ký Từ nói, cậu ta vừa thấy cậu ở dưới lầu, bảo cậu không ổn, cười còn khó coi hơn cả khóc, nên tôi vội vàng chạy về.”
Mặt cậu ta đỏ một bên, bất chấp sự giãy giụa của tôi, ôm chặt lấy tôi:
“Trình Tuy, nếu tôi không đến, cậu định làm gì? Bỏ chạy sao?”
“Nói bậy, tôi không mang theo gì cả, chạy đi đâu chứ?”
Tôi lườm nguýt, cố tình giả vờ không quan tâm.
Nhưng lại cảm thấy chân mình mềm nhũn hơn bất cứ ai.
“Tôi vừa đón Hân Hân về, đang chuẩn bị đi mua bữa sáng.”
“Thật sao? Vậy quẹt thẻ của tôi, mua cho tôi một phần luôn.”
Tôi khinh bỉ nhìn cậu ta:
“Cậu nghĩ quán ăn sáng vợ chồng dưới lầu có thể quẹt thẻ đen của cậu sao?”
