THIẾU GIA GIẢ SA CƠ PHẢI ĐI HIẾN TINH VỚI GIÁ CAO

Chương 10

Tối hôm đó, tôi đợi ở nhà rất lâu, nhưng vẫn không thấy Thẩm Thành trở về.

Thậm chí tin nhắn gửi đi cũng chìm vào im lặng.

Đến sáng hôm sau, tôi nghĩ mình nên đến công ty cậu ta xem sao.

Nhưng đến cửa, tôi lại thấy Thẩm Thành và Bạch Thu cười nói vui vẻ cùng nhau vào công ty.

Ngay cả quần áo trên người họ cũng là của hôm qua.

Tôi không nhìn rõ mặt Thẩm Thành, nhưng tôi có thể thấy khuôn mặt Bạch Thu luôn tươi cười.

Họ đứng cùng nhau, quả thực rất xứng đôi.

Giống như một cặp đôi khởi nghiệp từ đại học cho đến tận bây giờ.

Đúng vậy, người như Thẩm Thành, bên cạnh nên là người như Bạch Thu mới phải.

Sao có thể là người như tôi chứ?

Trong lòng tôi có chút nhói đau, khi quay người lại, còn vô tình va phải một người.

Quay lại nhìn, hóa ra là người đàn ông áo sơ mi trắng đã phát tờ quảng cáo ngày hôm trước.

Người áo sơ mi trắng cười nhìn tôi:

“Trình tiên sinh, cậu muốn tìm Tổng giám đốc Thẩm sao?”

Tôi liên tục lắc đầu:

“Không, tôi không tìm cậu ta.”

Tôi lùi lại hai bước, bỏ chạy thục mạng.

Hôm đó đúng là ngày Hân Hân kết thúc đợt hóa trị.

Bác sĩ nói tình trạng của Hân Hân rất tốt, nếu chăm sóc tốt, chỉ cần tái khám định kỳ là được.

Tôi đón Hân Hân về nhà, thu dọn đồ đạc của hai người.

Hân Hân nhìn tôi đeo ba lô lên vai:

“Anh, chúng ta đi như vậy, không nói với anh Thẩm Thành một tiếng sao?”

À, cũng phải.

Tôi suy nghĩ một lát, liệt kê chi phí đã tiêu trong thời gian này.

Tiền hóa trị cho Hân Hân, học phí của tôi...

Viết được một lúc, cây bút trên tay tôi chậm lại.

Không biết từ lúc nào đã nợ cậu ta nhiều đến vậy.

Thẩm Thành, lúc cậu tìm đến tôi, thật sự chỉ là để trút giận thôi sao?

Tôi lau đi những vệt nước mỏng trên má, chợt muốn hỏi cậu ta một câu cho rõ ràng.

Nếu lời Bạch Thu nói là đúng, thì cứ coi như tôi phạm thêm một lần ngu ngốc trước khi rời đi.

Dù sao cũng không phải lần đầu.

Nhưng nếu...

Nếu Thẩm Thành có chút chân tâm thì sao?

Tôi nắm chặt tờ giấy chạy ra khỏi cửa, vừa đến thang máy, cửa thang máy mở ra.

Thẩm Thành sải bước đi tới, trên mặt là sự tức giận khó nén và... hoảng loạn.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt cậu ta trở nên dữ tợn, dùng sức nắm chặt lấy tôi:

“Trình Tuy, cậu lại muốn rời bỏ tôi một lần nữa sao?”

 

 

back top