Khi tỉnh lại, Thẩm Thành vẫn đang ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ.
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng đang say ngủ của cậu ta.
Muốn chạm vào nhưng lại sợ đánh thức.
Tôi lê tấm thân nặng nề xuống lầu, về nhà, vừa vào cửa liền ngã vật xuống giường.
Ngủ mê man không biết gì.
Lúc tỉnh dậy, trước mắt đã là một màu trắng xóa, màu trắng quen thuộc của bệnh viện.
“Anh, anh không sao chứ?”
Em gái Trình Hân ngồi bên giường tôi, cái đầu đã cạo trọc chụm lại gần tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
“Anh bị làm sao vậy?”
Giây tiếp theo, Thẩm Thành xách một hộp cơm bước vào.
“Vết thương bên dưới chỉ là chuyện nhỏ, cậu bị suy dinh dưỡng, hạ đường huyết, nằm trên giường không tỉnh lại. Trình Tuy, cậu tự hành hạ mình ra nông nỗi này, không sợ em gái cậu lo lắng sao?”
Tôi không nhịn được cúi đầu.
Thẩm Thành an ủi Trình Hân vài câu, rồi bảo em ấy ra ngoài đi dạo.
Cậu ta đóng cửa lại, lôi tôi ra khỏi chăn:
“Trình Tuy, dù cậu không còn là thiếu gia nhà họ Nguyên nữa, ít nhất cũng còn chút tiền trong tay. Khổ sở đến mức này, là để chữa bệnh cho em gái cậu sao?”
Tôi lắc đầu.
Trước khi tìm được em gái, tôi đã hết tiền rồi.
Hơn nữa, những chuyện này liên quan gì đến cậu ta?
Nếu cậu ta thực sự là vị phú bà "tìm người hiến tinh với giá cao" đó, tôi còn sẵn lòng than vãn, kể lể thêm vài câu.
Nhưng cậu ta là Thẩm Thành, người muốn tìm tôi gây chuyện.
Thấy tôi mãi không nói gì, Thẩm Thành cúi đầu cắn vào tai tôi:
“Trình Tuy, nói với tôi vài lời dễ nghe, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho em gái cậu.”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.
“Nói với tôi vài lời dễ nghe.”
Sáu năm trước khi bao nuôi cậu ta, tôi đã nói với cậu ta như vậy.
Tối hôm đó, đám bạn thân lâu ngày không gặp ở nước ngoài về tìm tôi.
Tôi bao một phòng hát để xem họ quậy phá, nhưng lòng lại bồn chồn nghĩ về Thẩm Thành.
Đang nghĩ ngợi, Thẩm Thành đột nhiên xông vào, giật lấy ly rượu trên tay tôi.
“Ối chà, Nguyên thiếu, người tình của cậu nóng tính thật đấy.”
Tôi không thích người khác thấy Thẩm Thành, nên qua loa vài câu rồi kéo cậu ta ra khỏi phòng hát.
Thẩm Thành ban đầu còn nhẫn nhịn, nhưng khi lên xe, cậu ta không nhịn được đè tôi vào cửa kính.
“Nguyên Tuy, cậu không có đàn ông sẽ c.h.ế.t sao?”
Lúc đó tôi đã nói với cậu ta y hệt những lời cậu ta vừa nói với tôi.
“Thẩm Thành, cậu nói với tôi vài lời dễ nghe đi, sau này cả đời tôi chỉ có mình cậu, được không?”
Cậu ta đột nhiên ngây người, mãi cho đến cuối cùng cũng không nói.
Lúc đó tôi có chút nản lòng.
Tôi biết trong lòng cậu ta đã có người.
Cậu ta có một ánh trăng sáng đã ra nước ngoài, vẫn luôn nhung nhớ cho đến tận bây giờ.
Nhưng tôi đã đối xử tốt với cậu ta như vậy, mà cậu ta lại không thể nói ra một lời dỗ dành tôi sao?
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Thẩm Thành đã đúng.
Thế giới này thay đổi quá nhanh.
Chỉ là một mối quan hệ bao nuôi thôi, làm sao có thể đưa ra lời hứa trọn đời trọn kiếp?
