Thấy tôi thất thần, hành động của Thẩm Thành càng quá đáng hơn.
Tay thậm chí còn luồn vào trong chăn, nâng m.ô.n.g tôi lên.
“Thế nào? Còn đau không?”
Tôi vùng thoát khỏi cậu ta, nhìn cậu ta với đôi mắt hơi đỏ hoe.
“Thẩm Thành, nếu cậu muốn tính sổ chuyện sáu năm trước, thì đêm qua đã đủ rồi.”
“Ngủ xong rồi, sao còn chưa cút?”
Thẩm Thành nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, rồi lại bật cười:
“Chưa ngủ đủ, không cút.”
Tôi tức giận muốn đẩy cậu ta ra, nhưng hai tay lại bị cậu ta giữ chặt cứng.
Hơi thở nặng nề của cậu ta phả vào cổ tôi:
“Trình Tuy, cậu còn có thể nhận cả công việc ‘tìm người hiến tinh với giá cao’, ngủ với tôi thì có sao đâu?”
“Tôi cam đoan với cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu chịu thiệt, thế nào?”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta:
“Cậu làm vậy là vì cảm thấy bị sỉ nhục chuyện trước kia, muốn lấy lại thể diện sao?”
Cậu ta dừng lại:
“Không được sao?”
“Được!”
Tôi dứt khoát không giả vờ giữ kẽ nữa.
Chẳng phải chỉ là ngủ thôi sao?
Sáu năm trước ngủ với cậu ta tôi còn phải trả tiền, bây giờ cậu ta lại trả tiền cho tôi, vậy chẳng phải là tôi lời to rồi sao?
Hơn nữa, ngủ với cậu ta, tôi cũng thấy sướng.
Tôi nghiến răng kéo áo bệnh nhân ra:
“Tổng giám đốc Thẩm, cậu muốn bắt đầu ở đâu? ‘Bệnh phòng play’ cậu thấy thế nào?”
Cậu ta đột nhiên cười một tiếng, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên những vết tím đỏ của tôi, sau đó giúp tôi cài lại từng chiếc cúc áo bệnh nhân:
“Cũng không cần phải vội vã nhất thời.”
“Trình Tuy, những gì cậu nợ tôi, hãy từ từ mà trả.”
