Tôi cứ nghĩ lời nói hôm đó của Thẩm Thành chỉ là bộc phát nhất thời.
Nhưng một ngày sau, Thẩm Thành thực sự sắp xếp cho tôi đi học thêm.
Công việc của tôi đã bị cậu ta mua đứt, ông chủ mới không xếp ca cho tôi, buổi tối liền trống ra.
Tôi ban ngày đi làm, tối đi học thêm, có thời gian rảnh thì cùng Hân Hân đến bệnh viện.
Lại còn tranh thủ thời gian "làm tình" với Thẩm Thành.
Cuộc sống cứ đều đặn như vậy, đến nỗi tôi bắt đầu nghĩ về cuộc sống sau này.
Nếu... có thể cứ như thế này mãi, dường như cũng không tệ.
Nhưng cuộc sống như vậy nhất định không thể kéo dài, chưa đầy một tháng, một người không ngờ lại xuất hiện trước mặt tôi.
Hôm đó tôi đang dẫn Hân Hân đi khám bệnh, đột nhiên có người vỗ vai tôi.
“Cậu tên là... Trình Tuy, phải không?”
Chàng trai trẻ với khuôn mặt trắng trẻo đứng trước mặt tôi, cười rạng rỡ hơn cả hoa.
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi nhận ra đó chính là người mà Thẩm Thành đã cất giữ trong khung ảnh sáu năm trước.
Cậu ta tên là Bạch Thu, là bạn học cấp ba của Thẩm Thành.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đi du học nước ngoài.
Cũng chính vì cậu ta ra nước ngoài, Thẩm Thành mới bị tôi "nhặt được."
Nếu không, dù cậu ta nghèo rớt mồng tơi, cũng không thể qua lại với tôi.
Tôi đầy địch ý nhìn cậu ta, kéo Hân Hân ra sau lưng.
Bạch Thu mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt như đang nhìn một thứ nhỏ bé không đáng kể.
“Trình Tuy, không ngờ sau sáu năm, cậu vẫn cứ như âm hồn bất tán.”
“Thẩm Thành bây giờ phát đạt rồi, cậu cố tình xuất hiện, là muốn hái quả của cậu ta sao?”
“Trình Tuy, cậu đừng quên, mối quan hệ của cậu và cậu ta lúc trước không hề đơn thuần.”
“Cậu nghĩ lại mối quan hệ trước đây của hai người đi, cậu nghĩ Thẩm Thành tìm cậu là vì tình cũ chưa dứt, hay chỉ là thấy vui, hay là để trả thù?”
Những lời này tôi không quan tâm, nhưng tôi không thể để em gái nghe thấy.
Tôi bịt tai em gái lại.
“Chuyện của tôi và Thẩm Thành, liên quan gì đến cậu?”
“Dù cậu không hài lòng, cũng cần gì phải nói với tôi?”
Nói xong, tôi dùng vẻ mặt hùng hổ nhưng nội tâm yếu ớt mà bỏ chạy.
Đến khi vào đến bệnh viện, tôi mới phát hiện lòng bàn tay nắm tay Hân Hân đã đẫm mồ hôi.
Hân Hân ngoan ngoãn nhìn tôi:
“Anh, anh không sao chứ?”
Tôi gượng cười:
“Không sao.”
Hân Hân lại nói:
“Người đó nói khó nghe, anh đừng để trong lòng. Thật ra anh Thẩm Thành đối xử với anh rất tốt.”
Tôi gật đầu bừa.
Đúng là rất tốt, vì vậy tôi nghĩ, tôi nên đợi cậu ta, nghe cậu ta nói thế nào.
Mặc dù tôi không biết khi hỏi cậu ta, tôi sẽ dùng thân phận gì.
