THIẾU GIA VỀ QUÊ GẶP ĐƯỢC CHÂN ÁI

Chương 1: Chiếc Váy Hoa Nhỏ

Ngày thứ ba sau ca phẫu thuật, tôi nằm trên chiếc giường rộng hai mét, ngây người nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Lâm Nhất Chu, uống thuốc đi."

Cha tôi đẩy cửa bước vào, bưng theo nước và thuốc viên.

"Bác sĩ nói thời gian phục hồi ít nhất là hai tuần, tốt nhất con đừng chạy lung tung trong kỳ nghỉ hè này."

Tôi nhăn mặt nuốt thuốc, cổ họng trào lên vị đắng chát: "Vậy con làm sao đi nhà bà ngoại đây? Con đã hứa từ lâu rồi."

"Điều kiện ở chỗ bà ngoại con kém lắm, tình trạng hiện tại của con..."

"Con vẫn muốn đi!"

Tôi đột ngột ngồi bật dậy, ngay lập tức vì động tác quá mạnh mà kéo căng vết thương, đau đến mức phải hít một hơi lạnh.

"Ở nhà mãi sẽ còn khó chịu hơn."

Cha tôi thở dài, biết không thể làm trái ý tôi được.

"Tùy con đi, nhưng nhớ lời bác sĩ dặn, mặc đồ rộng rãi một chút, đừng để cọ xát vào vết thương."

Tôi gật đầu, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem nên mang theo những loại máy chơi game và đồ ăn vặt nào về quê để g.i.ế.c thời gian.

Lúc đó, tôi không hề nghĩ rằng quyết định này sẽ thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi...

Ba ngày sau, chiếc xe dừng lại trước sân nhỏ nhà bà ngoại.

"Chỗ này vẫn tồi tàn như vậy."

Tôi lẩm bẩm nhỏ.

Nhìn bức tường sân loang lổ và con đường nhỏ lầy lội, trong lòng tôi đã bắt đầu hối hận.

Bà ngoại cười híp mắt nhận lấy hành lý của tôi: "Tiểu Chu đã lớn cao như vậy rồi! Lần cuối gặp cháu là hồi cháu tốt nghiệp cấp hai cơ."

Tôi cố nặn ra một nụ cười, đi theo bà ngoại vào nhà.

Cánh cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, bên trong căn nhà tối tăm ẩm thấp, đồ đạc có vẻ còn lớn tuổi hơn cả tôi.

"Phòng của cháu đã được dọn dẹp rồi, cháu thay quần áo trước đi."

Bà ngoại lấy quần áo từ trong tủ ra.

Tôi trợn tròn mắt, nghi ngờ mình đã hoa mắt rồi.

Một chiếc váy liền hoa nhí?!

"Cái gì đây ạ?"

Tôi gần như nhảy dựng lên.

Bà ngoại tỏ vẻ đương nhiên.

"Cha cháu không nói với cháu sao? Sau khi làm phẫu thuật đó phải mặc đồ rộng rãi. Đây là đồ chị họ cháu để lại trước đây, giặt sạch sẽ rồi."

"Bà ngoại, con là con trai!" Tôi nghiến răng nghiến lợi.

"Ở đây đâu có ai quen biết cháu, mặc vài ngày thì có sao? Vết thương nhiễm trùng sẽ còn rắc rối hơn."

Thái độ của bà ngoại không cho phép từ chối: "Hơn nữa, cháu trông thanh tú thế này, mặc váy cũng không có gì kỳ lạ."

Tôi phản đối kịch liệt suốt nửa tiếng, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp trước sự kiên quyết của bà ngoại và cơn đau âm ỉ từ vết thương.

Dù sao thì ở quê cũng chẳng có ai quen biết tôi.

Tôi nghĩ một cách tê liệt, cứ nhịn đi rồi mọi chuyện sẽ qua.

Chiếc váy liền màu xanh nhạt mặc lên người tôi lại vừa vặn đến bất ngờ, chỉ là viền ren ở cổ áo cọ xát khiến cổ tôi ngứa ngáy.

Tôi khó chịu kéo vạt váy, quyết định sẽ ở lì trong nhà cho đến khi vết thương lành hẳn, tuyệt đối không ra ngoài làm trò cười.

Nhưng khi chiều tà, trong nhà oi bức khó chịu, tôi vẫn lén ra gốc cây táo sau sân để hóng mát.

Gió hè thổi qua, mang theo mùi đất và cỏ xanh.

Tôi tựa vào thân cây thô ráp, buồn chán đá những viên sỏi dưới chân.

Đột nhiên, một cơn gió lớn thổi tới, chiếc mũ rơm trên đầu tôi bị thổi bay.

"Ái!"

Tôi đưa tay ra chụp, nhưng hụt.

Chiếc mũ rơm vẽ một đường cong trên không trung, cuối cùng rơi xuống trước một đôi giày thể thao cũ kỹ dính đầy bùn đất.

Chủ nhân của đôi giày cúi xuống nhặt chiếc mũ, tôi theo đôi giày ngước nhìn lên.

 

back top