Mọi người ơi, ai hiểu được nỗi lòng tôi không!
Đứa cháu ngoan tôi nuôi nấng suốt 12 năm giờ lại muốn "bíp bíp" tôi.
Lúc này, cậu ta đang dẩu đôi môi đỏ mọng ra vẻ tủi thân.
“Chú nhỏ, sao chú lại nổi giận?”
“Có phải Tiểu Dã đã làm gì khiến chú không vui không.”
“Đừng đuổi Tiểu Dã ra ngoài mà…”
Miệng thì nói rất đáng thương, nhưng tiếng lòng lại vô cùng cuồng dại.
【Dám hung dữ với mình? Sớm muộn gì cũng hôn cho cái miệng này sưng vù lên.】
【Khò khè khò khè, thèm c.h.ế.t mất thôi, chú nhỏ!】
【Chú nhỏ sinh ra là để làm vợ mình.】
Má nó, thằng nhóc thối này càng lúc càng lộng hành!
Tôi cố gượng bệnh xuống giường, dùng một cú đá tống cổ cậu ta ra ngoài.
Cánh cửa "Rầm" một tiếng đóng lại, tôi khóa chặt ba ổ.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi rơi vào trạng thái hoang mang tột độ…
Hạ Dã bị bố mẹ bỏ rơi từ khi còn học tiểu học.
Tôi, với tư cách là hàng xóm, đã tốt bụng nhận nuôi cậu ta.
Vừa làm bố vừa làm mẹ, nuôi dạy cậu ta hết lòng.
Thế mà một đứa trẻ ngoan ngoãn lại có thể "cong" thành cái hương muỗi thế này?
Đứa cháu ngoan chính gốc của tôi đâu rồi?!
Ngày hôm sau, tinh thần tôi lơ mơ, cứ nghĩ mãi chuyện đó.
Cả buổi sáng, chẳng làm được công việc gì.
Địch thủ truyền kiếp của tôi, Triệu Triệt, nổi giận đùng đùng kéo đến công ty tìm tôi cãi nhau.
“Cố Yến Thư, cậu còn biết xấu hổ không?”
“Mảnh đất phía Tây Thành, cậu tranh với tôi thì thôi đi.”
“Còn dám đào luôn cả nhân tài đã theo tôi mười năm.”
“...Này, nói chuyện với cậu mà cậu điếc à?!”
Vốn đã bực bội, giờ bị hắn làm cho đau đầu như búa bổ.
Ngay lập tức, tôi đập bàn đứng dậy, mắng xối xả.
“Ai bảo lần trước cậu mua bài PR bôi nhọ công ty tôi?”
“Thương trường như chiến trường, không chơi được thì đừng có chơi.”
Lạ thay... Triệu Triệt khựng lại, không nhúc nhích.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, tiếng lòng theo đó vang lên.
【Cái dáng vẻ mắng người này sao mà quyến rũ đến thế.】
【Kiêu ngạo lại độc mồm, đúng gu mình luôn.】
Tôi gần như không thể tin được đây là suy nghĩ thật của hắn…
