Triệu Triệt này nổi tiếng phong lưu phóng đãng, thay bạn gái như thay áo.
Tôi chưa từng nghe nói hắn có hứng thú với đàn ông cả!
Thấy tôi im lặng, hắn nheo mắt đánh giá tôi.
【Cái eo nhỏ này, một tay là có thể ôm trọn.】
【Không biết khi vặn vẹo sẽ trông như thế nào nhỉ…】
【Ồ, nghĩ thôi mà đã muốn chảy nước dãi rồi.】
...Mẹ ơi! Sao lắm biến thái thế này.
Tôi cố giữ bình tĩnh, thầm ôm chặt cánh tay.
“Công ty tôi không hoan nghênh cậu, mau cút đi.”
“Đừng ép tôi phải gọi bảo vệ vào.”
Hắn có vẻ không nghe thấy, ánh mắt lướt qua cửa sổ sát đất.
【Cái cửa sổ sát đất này tạo cảm giác thật lãng mạn.】
【Bên ngoài là đèn hoa rực rỡ, bên trong thì…】
【Hê hê, muốn thấy cậu ấy khóc lóc cầu xin mình.】
Tôi cảm thấy mình như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Cảm giác xấu hổ, giận dữ, căm ghét dâng trào lên tận óc.
“Triệu Triệt! Cậu tìm c.h.ế.t à—”
Tôi vung nắm đ.ấ.m đấm vào mặt hắn, hắn lại không hề né tránh.
Gò má trắng trẻo nhanh chóng sưng lên một vết bầm tím.
Triệu Triệt dường như không cảm thấy đau, mà lại ngây người ra.
【Cái đến trước cú đ.ấ.m là một mùi hương thơm.】
【À sướng thật, da đầu mình tê dại hết rồi.】
【Cứ đ.ấ.m thêm vài cú nữa đi, thích lắm, hi hi!】
Khốn kiếp, tên này đúng là bệnh tâm thần 100% rồi.
Triệu Triệt dùng lưỡi đẩy nhẹ bên má, cười một cách mờ ám.
“Cậu đào góc tường của tôi, không lẽ không bồi thường cho tôi à?”
“Làm gì có bữa trưa nào miễn phí trên đời.”
Vừa dứt lời, hắn đã ép sát tôi vào tường.
Chiều cao 1m75 của tôi chẳng khác gì con gà con đứng trước chiều cao 1m88 của hắn.
Nhưng khí thế của lão tử tuyệt đối không thể thua.
Tôi ngẩng cao đầu kiêu ngạo, trừng mắt nhìn hắn đầy hung dữ.
“Triệu Triệt! Cậu muốn làm gì?!”
Bên ngoài vang lên tiếng gầm giận dữ: “Buông chú nhỏ tôi ra!”
