Bỗng nhiên, ngay khoảnh khắc lướt qua một bức ảnh đã bị đầu ngón tay bấm dừng, quay trở lại tầm nhìn của Sơn Quất.
Khác với trang chủ của những tiểu nhân khác dán ảnh toàn thân được chụp tỉ mỉ— tuy rằng lớn lên không hoàn hảo, nhưng tất cả đều thể hiện tâm trạng khẩn thiết muốn được nhận nuôi của họ.
Bức ảnh này chỉ có một đôi mắt hé mở, đen đặc như mực, như một vực xoáy không đáy muốn cuốn người ta vào. Sự đối lập giữa nó và làn da trắng tinh xung quanh tạo nên một lực va chạm thị giác không thua kém gì tấm ảnh đang ngủ lúc sáng.
Sơn Quất nhìn chằm chằm, khẽ cắn ngón tay cái, cái đuôi lắc lư tạo thành hình vòng cung sóng lượn.
… Không, nó hoàn toàn vượt trội hơn.
Lập tức, trên khuôn mặt trắng nõn của Sơn Quất hiện lên màu đỏ ửng, đôi mắt nhạt nhòa dấy lên sự hưng phấn mãnh liệt, con ngươi dần mở rộng, màu đen chiếm trọn cả con mắt.
Cái đuôi dựng thẳng tắp.
Sơn Quất nghi ngờ “Ừm” một tiếng. Tiểu nhân này vừa mới đăng ký tài khoản, thông tin cực kỳ ngắn gọn, không giống những người khác thao thao bất tuyệt còn kèm một chuỗi biểu tượng cảm xúc cố ý làm vẻ đáng yêu, khiến cậu nhìn đến đau cả đầu.
Mục
Chi Tiết
Tên:
Kiều Kiều
Giới tính:
Nam
Chiều cao:
165cm
Tình trạng gia đình:
Không cha không mẹ, gia cảnh khó khăn
Wow!
Sơn Quất mừng đến mức cái đuôi run rẩy, quả thực là tiểu nhân được trời chọn!
Thân hình nhỏ xinh, có thể bế lên hôn hít. Gia cảnh khó khăn, vậy chắc sẽ không quá khó nuôi. Đôi mắt màu đen, hoàn toàn khác biệt với mình, hơn nữa đối với chủ nhân cũng không có các yêu cầu kỳ quái.
Ánh mắt cậu ngưng lại ở cột tên, khóe miệng khẽ nhếch lên, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Ngay cả cái tên cũng đáng yêu quá đi.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lọt qua khe hở của tấm rèm rách, chiếu sáng thân hình thanh tú của thiếu niên đang lăn qua lộn lại trên chiếc sofa hẹp.
Bàn tay nhỏ xinh đẹp của Sơn Quất di chuyển chậm chạp và thiếu chuẩn xác, Sơn Quất lập tức gửi lời mời kết bạn, nôn nóng chờ đợi.
Quả Quýt: Xin chào, bạn đang cần một chủ nhân sao?
Cùng lúc đó.
Lục Kiệu mặt đầy mệt mỏi, vất vả lắm mới nộp xong báo cáo bắt giữ quỷ dị ngày hôm nay, thì màn hình điện thoại phát sáng.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, người đàn ông vẫn mặc nguyên bộ đồng phục, ngả lưng ra sau ghế. Chiếc áo khoác mỏng phác họa thân hình cao ráo, phần n.g.ự.c dường như lấp đầy quần áo.
Các đốt ngón tay thon dài tùy ý nhấp một cái. Sau khi nhìn rõ thông báo tin nhắn, hắn dừng lại vài giây, theo sau là một tiếng cười nhạo.
“Sao thế, viết tài liệu đến phát điên rồi à?” Trần Kha gõ cửa, đưa lên một ly cà phê, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại.
“Không có,” Lục Kiệu khôi phục thần sắc lạnh nhạt, “Không phải nhiệm vụ Cục trưởng giao đấy sao, mục tiêu đã tự tìm tới cửa rồi.”
Hắn mỉa mai một tiếng: “Tôi mới đăng ký chưa tới mười phút, thật đúng là vội không chờ nổi.”
Trần Kha khoanh tay dựa ở cửa, nói: “Nhiệm vụ Cục trưởng giao cho anh đi câu dẫn Quái vật Da Cam à?”
Lục Kiệu liếc nhìn hắn: “Tổ trưởng Trần, dùng từ chính xác một chút, đây là nằm vùng, không phải ‘câu dẫn’.”
Sau đó, hắn nhìn về phía thông tin chủ trang đối diện trên màn hình, tài khoản này cũng mới đăng ký hôm nay, khớp với thời gian vượt ngục mà Cục trưởng đã nói.
Ảnh đại diện màu cam, tên cũng có chữ "Quýt".
Thậm chí…
“Vậy chứng tỏ tư liệu của Bộ Tuần tra khá chính xác,” Trần Kha cắt ngang suy nghĩ của hắn, “Là thích gu như đội trưởng đây, nên mới gấp gáp tìm tới cửa như vậy.”
Lục Kiệu gật đầu, định mở chế độ chia sẻ quyền hạn để Trần Kha xác nhận lại: “Cậu xem có phải…”
“Tiểu Lục à!”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ hành lang bên ngoài, Lục Kiệu đau đầu lập tức xoa xoa giữa hai lông mày, hận không thể tan ca sớm hơn.
Trần Kha lùi sang một bên, nhường chỗ cho người đàn ông cao lớn bước nhanh vào, không cần phân trần mà mở màn hình quyền hạn ra trước mặt Lục Kiệu, chĩa thẳng vào mặt hắn.
Lục Kiệu bất đắc dĩ, đưa mắt ra hiệu cho Trần Kha. Người sau hiểu ý gật đầu, rời khỏi và cẩn thận đóng cửa lại cho hai người.
“Cái này, cái này thế nào? Lần trước cô gái kia cậu nói quá nhỏ xinh cậu không thích,” Cao Yến Đài nhếch cằm với hắn, “Lần này là Kiểm Sát Trưởng của Yêu Phủ bên cạnh, anh tư táp sảng, thân thể cường trán— Hỏi cậu xem có vừa lòng không!”
Lục Kiệu mặt không cảm xúc, tắt màn hình chướng mắt rồi nói: “Tôi đã nói, tôi đối với Thú Nhân, hay yêu linh đều không có hứng thú, đừng bận tâm chuyện này nữa.”
Cao Yến Đài: “Được rồi, chàng trai lớn tuổi.”
Nói xong, liền đổi chủ đề: 'Nhớ phải nói chuyện với Quái da Cam vài ngày cho tốt, ổn định nó, cái thứ quỷ quái đó giảo hoạt lắm, đây là nhiệm vụ ta giao riêng cho cậu đấy!'
Nghe vậy Lục Kiệu đứng thẳng người lên, bộ đồng phục dán sát vào thân hình săn chắc, phần n.g.ự.c nở nang, tựa hồ giây tiếp theo liền muốn phồng lên mà ra. Mái tóc màu xám bạc ánh lên tia tím nhạt dưới ánh đèn, đôi mắt đen đặc hờ hững đảo qua vị Cục trưởng đang suy tư, toàn thân toát ra hơi thở ‘người sống chớ gần’.
“Đặc biệt?”
“Đặc biệt.” Cao Yến Đài giả vờ nghiêm túc, “Tuy nói hiện tại yêu linh đối với thẩm mỹ người sủng thiên về nhỏ xinh đáng yêu, nhưng vẫn không thiếu những tên biến thái như Quái Da Cam thích nhân loại cao lớn cường tráng.”
Ánh mắt hắn dừng lại ở n.g.ự.c Lục Kiệu, rồi nói: “Trong Cục không ai thích hợp hơn cậu!”
Nghe thấy từ “người sủng” và chú ý đến ánh mắt kỳ quái của Cao Yến Đài, thái dương Lục Kiệu giật giật, không thể nhẫn nhịn nổi nữa: “Được rồi, tôi cần làm việc, ngài tự đi lo việc của mình đi.”
Cao Yến Đài làm ngơ, chống tay lên mặt bàn, cúi người ghé sát để xem màn hình của Lục Kiệu: “Tiến triển thế nào rồi, cho tôi xem—”
Lời nói đột nhiên im bặt.
Lục Kiệu thấy vậy, nhìn theo, lập tức cứng họng.
Tài khoản Quýt ở phía đối diện dường như có chút nôn nóng vì không chờ được hồi âm, lại b.ắ.n ra hai tin nhắn nữa:
Quả Quýt: Tôi là nghiêm túc đấy, tôi thật sự rất thích cậu.
Quả Quýt: Tôi muốn làm chủ nhân của cậu, được không?
