Tiểu mỹ nhân mãi không thấy trả lời.
Khiến cho ngày hôm sau Sơn Quất đi làm đều ủ rũ không vui, lúc bước ra khỏi phòng thay đồ nhân viên, đầu rũ xuống gần chạm đến mũi chân.
“Này!”
Một giọng nữ trong trẻo đột ngột vang lên, ngay sau đó một bàn tay không có ý tốt vươn tới chiếc đuôi màu cam đang rủ xuống trước mặt. Còn chưa kịp chạm vào chóp lông, chiếc đuôi đã trơn tru né tránh, quấn chặt lấy bên hông gầy gò.
Mặc Bạch Bạch tiếc nuối ra mặt, cùng Sơn Quất đi vào hậu trường chuẩn bị gà rán.
Trong tiếng máy móc làm việc vù vù, giọng Sơn Quất ôn tồn vang lên: “Sao cậu cứ thích sờ đuôi tớ vậy, cậu cũng có đuôi mà.”
Nghe vậy, Mặc Bạch Bạch tặc lưỡi, cảm thán bạn tốt trước sau như một phản xạ chậm chạp, cười nói: “Đuôi của mình thì có gì thú vị, phải sờ đuôi người khác mới đã chứ.”
Sơn Quất gắp miếng gà rán, liếc cô nàng một cái, khóe miệng trề xuống, không nói gì.
Con mèo bò sữa này thật là, chỉ biết gây chuyện phiền phức đúng lúc hắn đang không vui.
Lại cho gà vào chảo dầu nóng, Sơn Quất thất thần nhìn nồi dầu đang sùng sục sôi, tầm mắt cậu không khỏi lướt qua cái đuôi đang vấn chặt trên eo mình.
Cái đuôi thú vị lắm sao?
Sơn Quất dường như nhớ lại chuyện gì đó đau lòng, khóe miệng càng trề xuống dữ dội hơn: Tối qua có nên gửi một tấm ảnh cái đuôi qua không nhỉ? Có lẽ tiểu mỹ nhân sẽ thích, người khác đều thích, mèo khác cũng thích.
Trong tầm mắt nhòe đi, chóp đuôi màu cam lại nhiều thêm một chùm lông trắng.
Sơn Quất giật mình, đó là chiếc đuôi đen có chùm lông trắng của Mặc Bạch Bạch. Ngẩng đầu lên, cậu thấy khuôn mặt đang cười hì hì của cô nàng. Cô ta hích sườn hắn một cái, giọng đầy ẩn ý: “Sao lại không vui thế kia, chẳng lẽ…”
“Là gặp được người mình thích, đang có vấn đề tình cảm à?”
Vấn đề tình cảm?
Sơn Quất vớt gà rán trong nồi ra, nheo mắt nghĩ ngợi. Vấn đề giữa cậu và tiểu mỹ nhân, chắc hẳn là vấn đề tình cảm rồi, tiểu mỹ nhân dường như không muốn chấp nhận tình cảm của cậu.
Thế là cậu đáp: “Đúng vậy.”
Mặc Bạch Bạch mắt sáng rỡ, không ngờ con mèo tam thể ngày thường chậm chạp nhất lại cũng có vấn đề tình cảm!
Nhưng sau khi nghe Sơn Quất kể lể từng chữ, cô nàng phát hiện sự thật khác xa so với mình tưởng tượng, cứng họng nói: “Thì ra là cái vấn đề tình cảm này à, tớ còn tưởng…”
Sơn Quất: “Tưởng cái gì?” Đây không tính là vấn đề tình cảm sao, cảm tình của cậu bị tổn thương mà.
“Không có gì,” Mặc Bạch Bạch lắc đầu, bưng chiếc đĩa đầy thức ăn đặt lên kệ, “Cậu không cần vội vàng như vậy, có lẽ tiểu nhân vẫn còn đang cân nhắc?”
Sơn Quất có chút ngây thơ, nhất thời không tiếp lời, nửa ngày sau mới hỏi: “Cân nhắc cái gì? Thích hay không mà cũng cần phải cân nhắc sao?”
Chẳng lẽ không phải cứ nhìn ảnh là đính ước như mình sao?. Đầu cậu tròn tròn giống như miếng thịt ở đệm chân mèo ấy, hồi bé cửa hàng trưởng thích vuốt ve chỗ này nhất..
Thẩm mỹ của người và mèo khác nhau sao?
Nhìn vẻ mặt đó của Sơn Quất, Mặc Bạch Bạch biết cậu lại đang suy nghĩ lung tung. Thấy còn sớm và trong tiệm không có khách, cô nàng dựa vào hậu đài, đóng vai quân sư tình cảm cho cậu.
“Hiện tại nhân loại lưu lạc rất khó khăn, ai biết có bị yêu linh biến thái hay quỷ dị biến thái bắt về nhà không. Tiểu nhân không dám trả lời ngay là chuyện bình thường, nếu hôm nay vẫn không trả lời, vậy…”
“Vậy trói về nhà đi.” Sơn Quất căng mặt, cướp lời đáp.
Bị bắt cóc có thể sẽ không vui lắm, nhưng lâu ngày rồi người ta sẽ hiểu được khổ tâm của mèo thôi!
Thế nhưng Mặc Bạch Bạch lại dội cho cậu một gáo nước lạnh: “Cái gì mà trói về nhà! Toàn xem mấy cái gì đâu không… Phải kiên nhẫn, cần phải kiên nhẫn!”
Nói xong, cô nàng liếc cậu một cái với vẻ mặt phức tạp, thấy cậu vẫn còn chưa phục, đành cạn lời: “… Cái đồ mèo hư này.”
Sơn Quất không biểu lộ ý kiến, nhưng hình như lại thấy có chút lý lẽ.
Tiểu nhân là giống loài rất yếu ớt, không có móng vuốt sắc bén, không có răng nanh nhọn hoắt, là bảo bối cần được che chở cẩn thận.
Đôi mắt đen sắc lạnh đêm qua lại hiện lên trong đầu. Sơn Quất siết chặt đường may quần, thầm nghĩ: Đặc biệt là tiểu nhân xinh đẹp của mình.
Tiểu nhân của người khác trông đều mềm mại, không có tính công kích, nhưng tiểu mỹ nhân xinh đẹp của cậu lại trông hung dữ.
Sơn Quất nhớ lại khoảng thời gian mới được Cửa hàng trưởng đón về nhà, một ngày cáu kỉnh ba lần là còn ít.
Ôi tiểu mỹ nhân đáng thương của mình, trong lòng Sơn Quất dâng lên một cảm xúc bi tráng gần giống như hội chứng người hùng. Cậu tự động tưởng tượng ra cảnh tiểu nhân chịu đựng bao khổ sở, đành phải giả vờ hung dữ để bảo vệ bản thân.
Tức thì, lòng cậu trào dâng thương xót. “Cậu nói đúng!”
Im lặng hồi lâu, Sơn Quất đột nhiên mở lời, vẫn là ngữ điệu cao vút, sôi nổi như vậy, khiến Mặc Bạch Bạch giật mình, há hốc miệng kinh ngạc nhìn qua.
Sơn Quất thần sắc nghiêm nghị, đôi mắt màu nhạt lóe lên sự kiên định, nghiêm túc nói: “Muốn tiểu nhân lưu lạc tín nhiệm ta, nhất định phải kiên nhẫn!”
Phải dùng tình yêu và sự bao dung để cảm hóa tiểu mỹ nhân mới đúng! Tuyệt đối không được bắt cóc, giam cầm gì đó!
Là cậu quá ngu ngốc, ngay cả con mèo sữa tâm thần còn hiểu đạo lý này, mà cậu lại không hiểu.
“À, à…” Mặc Bạch Bạch không hiểu sao cậu phải lặp lại lời mình, chỉ đành khô khan đồng tình: “Đồ mèo hư tỉnh ngộ.”
Nhanh chóng liếc nhìn vào trong tiệm một cái,Sơn Quất thả lỏng cái đuôi đang quấn ngang hông, mở màn hình lên và lách cách lách cách lại gửi thêm mấy tin nhắn nữa.
Nhìn màn hình đầy những lời lầm bầm lầu bầu của chính mình, Sơn Quất không còn thấy mất mát nữa, mà thay vào đó là một ý thức trách nhiệm.
Cứu vớt tiểu nhân, đạo nghĩa không thể chối từ!
Sơn Quất nắm chặt tay, ngay cả chóp tai cũng căng thẳng, tự đặt ra một lý tưởng cao đẹp.
Sáng sớm, nhân viên Cục Quản Lý Quỷ Dị vừa đi làm, bước chân vội vàng, chỉ kịp gật đầu chào hỏi lấy lệ.
Lục Kiệu đứng ngoài phòng thẩm vấn, xuyên qua lớp kính nhìn kỹ con quái vật bùn lầy đang khóc lóc kể lể biện bạch bên trong. Một vũng bùn bẩn thỉu chảy đầy sàn, tràn cả ra ngoài cửa. Lục Kiệu nhíu mày, ghê tởm lùi ra sau một bước.
Reng reng, màn hình rải rác thông báo tin nhắn bật lên.
Lục Kiệu liếc nhìn, nghiêng đầu dặn dò Trần Kha vài câu, rồi chuyển sang góc tường bên cạnh phòng thẩm vấn, bắt đầu lật xem tin nhắn.
Quả Quýt: Chào buổi sáng, hôm qua cậu sống có tốt không?
Quả Quýt: Có phải tôi nói hơi đường đột không, nhưng tôi thật sự rất thích cậu. Cậu có muốn thử cân nhắc tôi một chút không?
Quả Quýt: Tôi sẽ chờ tin tức của cậu. Hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội làm chủ nhân của cậu!
