TIỂU MIÊU YÊU KIỀU THUẦN PHỤC "HOA KHÔI LẠNH LÙNG"

Chương 4

Cố chấp như vậy. Lục Kiệu cười hừ một tiếng. Đêm qua hắn đã muốn trả lời rồi, nhưng tên thần kinh Cao Yến Đài kia cứ khăng khăng nói gì là phải giả vờ làm cao, Quái Da Cam sẽ thích thử thách, cố tình bắt hắn đợi một đêm.

Còn lo lắng Quái Da Cam sẽ tìm mục tiêu khác, xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Nghĩ đến đây, đuôi lông mày Lục Kiệu hơi chùng xuống, khóe miệng mím chặt. Hắn thầm nghĩ mình phải dùng mọi cách để nịnh bợ, lấy lòng con yêu linh làm nhiều việc ác này, cảm thấy thật ghê tởm.

Ánh mắt hắn liếc về phía ảnh đại diện đối phương.

Khối màu cam này sao lại lông xù xù, giống vỏ quýt thối mọc nấm vậy?

Não bộ càng ngày càng tưởng tượng ra những thứ ghê tởm, tìm kiếm sự lạ thường, Lục Kiệu khẽ lắc đầu, cố gắng vứt bỏ những hình ảnh không sạch sẽ trong đầu, giơ tay nhấp vài cái trên màn hình.

Vừa bấm gửi đi, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, hắn không quay đầu lại: “Thẩm vấn xong rồi à?”

Trần Kha "Ừm" một tiếng: “Tên bùn lầy này chỉ là tiểu lâu la, nhưng lại cứng miệng, hơn nữa còn hôi thối muốn chết, làm cho nhân viên thẩm vấn suýt ngất mới chịu khai.”

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía bàn tay đang rũ xuống của đội trưởng, hỏi: “Đang đấu trí với Quái Da Cam à? Có moi ra được tin tức gì không?”

Hắn ta chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lúc này Lục Kiệu tâm trạng không tốt, lạnh lùng đáp: “Cậu là do Cục trưởng Cao phái tới giám sát tôi à?”

Trần Kha á khẩu không đáp được, chưa kịp nói thêm gì đã thấy Lục Kiệu quay người bước ra ngoài. Dáng người hắn thẳng tắp, bộ đồng phục đen càng tôn lên sự lạnh lùng, u ám.

“Tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, trừ khi tôi chủ động hỏi, nếu không không cần dò hỏi tiến độ của tôi.”

Lục Kiệu nghiêng đầu,im lặng nhìn tổ trưởng đang lo sợ, môi mỏng khẽ mở: “Bất cứ ai cũng không cần.”

Trần Kha: “Vâng.”

Đội trưởng đúng là ngày càng thất thường, quả nhiên công việc khiến người ta trở nên bất thường.

Cùng lúc đó, Sơn Quất cả buổi sáng đều thất thần. Trong lúc làm việc không được xem màn hình, cậu cứ nhịn không được muốn mở ra liếc một cái, sợ sẽ bỏ lỡ tiểu mỹ nhân yếu ớt của mình.

Đáng ghét, tại sao lại không cho lười biếng, mèo nên lười biếng!

Mèo không phải trâu ngựa!

Cái đầu mèo tràn đầy oán khí rũ xuống, thỉnh thoảng truyền đến tiếng lẩm bẩm bất mãn, làm Mặc Bạch Bạch nổi da gà, đànhnói nhỏ: “Bây giờ ít khách, tớ một mình lo được, cậu vào trong nghỉ một lát đi.”

“Thiệt hả?” Đôi tai mèo đang cụp lập tức dựng lên, cái đuôi vui mừng run rẩy. Sơn Quất lộ ra nụ cười ngượng ngùng, giọng mềm mại: “Vậy cậu không được nói xấu tớ nha.”

Đồng tử quay tròn, cậu bổ sung: “Tiền công cũng không chia cho cậu, tớ còn phải nuôi tiểu nhân.”

Mặc Bạch Bạch cạn lời: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu, được rồi được rồi, bổn tiểu thư không so đo với cậu, vào đi thôi.”

Có bậc thang thì bước, có lợi thì chiếm. Sơn Quất nhanh chóng cúi người chào nàng, chiếc đuôi dài màu cam biến mất sau tấm rèm.

“A!” Sơn Quất khẽ kêu lên, rồi lập tức che miệng mình lại, cẩn thận nhìn quanh một vòng, hy vọng sẽ không bị Cửa hàng trưởng bắt quả tang.

Tiểu mỹ nhân trả lời cậu rồi!

Kiều Kiều: Rất xin lỗi, tôi hơi sợ, cậu quá nhanh.

Kiều Kiều: Tôi cảm thấy chúng ta nên ở chung thêm một thời gian nữa để tìm hiểu nhau hơn, cậu nghĩ sao?

Ôi... Tai Sơn Quất cụp tai về phía sau, có chút mất mát.

Cậu cứ tưởng một đêm là đủ để suy xét rõ ràng việc có muốn về nhà với cậu không.

Nhưng không sao, mèo là loài rất hào phóng, Sơn Quất cảm thấy mình có đủ kiên nhẫn.

Quả Quýt: Được thôi, cậu muốn tìm hiểu gì nào ^^

Thấy đối phương hợp tác như vậy, Lục Kiệu lại thấy hơi bất ngờ, đuôi mắt khẽ nhướng lên, nắm tay chống cằm, tựa vào lưng ghế suy tư.

Cần phải từ từ, không thể quá rõ ràng, kẻo khiến đối phương nghi ngờ.

Quái Da Cam nổi tiếng gian xảo, những lời khách sáo này không thể nóng vội…

Suy nghĩ vài giây, Lục Kiệu cân nhắc, mặt không biểu cảm gõ ra một chuỗi lời nhắn.

Kiều Kiều: Ngày thường cậu kiếm được nhiều không nhỉ… Vô tình mạo phạm, tôi chỉ là hơi lo lắng về vấn đề sinh hoạt, kinh tế của tôi không được tốt lắm^^

Mèo thì làm gì có kinh tế.

Sơn Quất nhìn tin nhắn này, trong lòng lại chột dạ, cái đuôi lo lắng đập mạnh xuống đất.

Nhưng nếu trả lời thật, nhất định sẽ bị tiểu mỹ nhân chê bai. Một tiểu nhân lưu lạc xinh đẹp như vậy nhất định có không ít người nhòm ngó, cậu không thể khoanh tay nhường người khác!

Ánh mắt lập tức trở nên kiên định, mặt không đỏ tim không đập, tin nhắn trôi chảy được gửi lại.

Quả Quýt: Điều kiện của tớ tốt lắm nha, công việc kiếm được nhiều lắm đó!

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Lục Kiệu thu lời hồi đáp vào mắt, cười nhạo một tiếng, tận đáy mắt là sự châm chọc không thể xóa nhòa.

Lấy tiền làm việc, chuyên cung cấp dịch vụ giải trí cho đám ăn chơi trác táng thượng lưu, đi khắp nơi phá hoại, những năm nay mà kiếm được không nhiều sao.

Thậm chí còn dám mang ra khoe khoang.

Trong lòng Lục Kiệu dâng lên ngọn lửa tức giận, định hỏi sâu hơn một chút, thì đối phương lại gửi thêm mấy tin nữa.

Lục Kiệu: “…” Chờ đã.

Đây là cái gì?

Quả Quýt: Cậu hỏi tớ, tìm hiểu về tớ nhiều hơn, thì cậu cũng phải để tớ có qua có lại chứ, đúng không nào?

Quả Quýt: Có thể cho tớ nhìn xem miếng đệm thịt của cậu được không?

 

 

back top