TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 16

Chương 16: Đồ Ngốc, Tôi Chờ Anh

 

Tần Hùng cứ vậy đứng thẳng nhìn cậu, như là không chiếm được câu trả lời thì sẽ không chịu thôi.

Điền Ca trong tầm mắt còn lại, nhìn thấy Tráng Tráng và Tần Bão từ sân sau đi ra. Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu thúc, chuẩn bị về nhà sao?” Tráng Tráng hỏi, đi vào bên cạnh cậu.

Điền Ca gật gật đầu, theo bản năng đưa tay lên sờ gương mặt đang nóng bừng của mình. Lại ý thức được không đúng, vội vàng bỏ tay xuống.

“Tiểu Điền ca, cậu khó khăn lắm mới đến nhà tôi một lần, ở chơi thêm lát đi, có phải anh tôi tiếp đãi không chu đáo không?” Tần Bão lớn hơn Tráng Tráng không ít, tự nhiên nhận thấy không khí không thích hợp.

Điền Ca cười với Tần Bão một cái.

Nhân lúc nhìn Tần Bão, Điền Ca thoáng thấy Tần Hùng vẫn giống như vừa rồi. Giống như một cây gỗ đứng tại chỗ. Chiếc khăn tay dơ đó, vẫn bị Tần Hùng nắm chặt trong lòng bàn tay.

Điền Ca đi ra phía trước. Một bước, hai bước. Đứng trước mặt Tần Hùng.

Điền Ca thật sự là không dám nhìn vào mắt Tần Hùng, chỉ giật lấy chiếc khăn tay trong lòng bàn tay Tần Hùng, sau đó liền lùi lại.

Vóc dáng cậu vừa đến vai Tần Hùng, hơi rũ tầm mắt, chỉ nhìn thấy phần dưới ngực Tần Hùng.

Ban đầu cho rằng Tần Hùng sẽ nắm thật sự chặt. Nhưng cũng không có. Cậu nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc khăn tay liền trượt khỏi lòng bàn tay Tần Hùng.

Khăn tay còn mang theo hơi ấm còn sót lại của Tần Hùng. Điền Ca cảm thấy, hiện tại chính mình cũng giống như chiếc khăn tay này, nhẹ bỗng.

Cậu đi vào nhà chính một chuyến, khi đi ra thì trên cổ tay treo giỏ tre. Tần Hùng thậm chí thân mình cũng không chuyển động.

Kỳ lạ, rõ ràng tư thế Tần Hùng không hề thay đổi. Điền Ca lại từ tấm lưng đó nhìn ra vẻ suy sụp.

— Tôi đi đây, tạm biệt.

Điền Ca cùng Tần Bão vẫy tay từ biệt, nắm tay Tráng Tráng rời đi.

Đi đến cổng sân, Điền Ca không nhịn được, ngoái đầu nhìn lại. Tần Hùng còn đứng trong sân, đứng tại chỗ. Thật sự không nhìn chằm chằm cậu nữa, chỉ rũ mắt nhìn xuống đất.

Điền Ca chưa bao giờ có, từ trên mặt Tần Hùng thấy cảm xúc rõ ràng như vậy. Lại là khóe mắt cũng có chút hồng. Điền Ca ngây người.

Cậu đứng yên. Dùng sức vẫy vẫy tay về phía Tần Hùng. Tần Hùng cũng không ngước mắt xem cậu.

Cho đến khi hai người Điền Ca biến mất khỏi cổng, Tần Bão mới tiến lên, khó hiểu: “Anh, anh sao lại thế này, em xem Tiểu Điền ca vẫn rất vui vẻ mà.”

“Tiểu Bão, có phải anh thật sự quá kém cỏi không?” Tần Hùng lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía cổng sân rộng mở, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Đương nhiên không phải!” Tần Bão mở to hai mắt.

Tần Hùng chưa nói gì, xoay người vào nhà. Trên bàn trong nhà chính, còn bày giấy bút mực Điền Ca vừa mới viết chữ. Chén nước đường kia cũng còn lại hơn nửa.

Tần Hùng theo bản năng sờ vạt áo, sờ thấy không có gì. Đúng rồi, chiếc khăn kia đã vật quy nguyên chủ.

“Anh, anh mua bút mực giấy mới? Trực tiếp vào phòng em lấy không phải tốt hơn.”

Tần Bão nhìn thấy đồ vật trên bàn, thử nói sang chuyện khác, nhưng anh cậu cũng không để ý tới cậu.

“Anh, rốt cuộc anh đã nói gì với Tiểu Điền ca? Sao Tiểu Điền ca lại mắng anh là đồ ngốc?” Tần Bão cầm tờ giấy kia xem. Chữ viết thanh tú như vậy, vừa nhìn liền không phải chữ viết của anh cậu, chỉ có thể là Tiểu Điền ca.

Tần Hùng giật lấy tờ giấy, nhìn từ trên xuống dưới, thấy một hàng chữ dưới cùng mà hắn chưa từng thấy.

— Đồ ngốc — Tôi chờ anh

“Anh, anh đừng làm em sợ, sao anh bỗng nhiên lại cười đến như vậy đáng sợ?” Tần Bão thật sự là xem không hiểu.

Tần Hùng đem tờ giấy kia gấp lại, cất vào ngực áo. Ngồi xuống ghế. Không yên tâm lại lấy giấy ra xem. Xác nhận vài lần. Lại nhìn chiếc chén trên bàn.

Chợt, Tần Hùng nhìn thấy trên mép chén sứ trắng có một chút hồng. Mơ hồ một dấu môi. Không nhìn kỹ gần như không thấy. Hắn dùng lòng bàn tay lau một cái, chút hồng này rất nhanh liền biến mất.

Đây là phấn má sao. Tần Hùng bưng chén lên, dịch mép chén, cố gắng đặt môi vào bên cạnh vết đỏ kia, uống hết hơn nửa chén nước này.

.....

Điền Ca từ nhà Tần gia đi ra, đi trên bờ ruộng, liền gặp phải nhóm người bà Trần. Trong thôn chỉ có nhà họ Trần có xe bò. Mọi người đi huyện thành họp chợ, đều phải cùng nhà họ Trần nói một tiếng nhờ xe. Bởi vậy mọi nhà đều cùng nhà họ Trần quan hệ không tồi.

“Điền ca nhi? Cậu sao ở chỗ này? Nhìn cậu từ nhà Tần gia ra tới, đi nhà Tần gia chơi thăm à?” Bà Trần hỏi.

Điền Ca cười gật đầu. Bà Trần sửng sốt, không nghĩ tới Điền Ca lại tự nhiên thừa nhận như vậy.

“Tráng Tráng, các cháu đi nhà Tần gia làm gì?” Bà Trần lại hỏi.

“Đi chơi thăm.” Tráng Tráng lanh lợi, biết người khác đang dò hỏi.

— Chúng tôi đi trước, các thím đi thong thả.

Điền Ca mỉm cười dùng tay ra hiệu, không thân thiện cũng không lạnh nhạt, nắm tay Tráng Tráng rời đi.

Xem Điền Ca đi xa, bà Trần mới lắc đầu, hướng bên cạnh bờ ruộng phun một tiếng, “Thật là đủ không biết xấu hổ.”

“Chứ còn gì nữa, một tiểu ca lại chui vào nhà hán tử, bị gặp còn không biết xấu hổ, lần này chính là chúng tôi mấy người tận mắt nhìn thấy, không thể nói là chúng tôi cố ý đặt điều nhà họ Điền đi.” Một người cùng thôn khác nói tiếp.

“Này ban ngày ban mặt, Điền Ca thấy cũng thoải mái hào phóng, lại không phải đi một mình, danh dự tiểu ca nhi quan trọng đến đâu, vẫn là đừng nói bậy đi.”

“Thím Trịnh, người trong thôn đều nói, Thanh Nhi nhà thím không bằng một đứa người câm, thím nhưng thật là tốt bụng, vì ai cũng nói một câu lời hay.” Bà Trần nói lời mỉa mai.

Bà Trần được tâng bốc quen, dù sao người khác đều phải đến ngồi xe bò nhà bà ta, bà ta cũng không sợ đắc tội với người.

Người phụ nữ được gọi là thím Trịnh, tức giận đến phun một ngụm nước bọt xuống đất, xoay người đi rồi.

“Như vậy cứng cỏi, lần sau đừng tới cầu tôi, đừng tới ngồi xe bò nhà tôi.” Bà Trần nói lớn tiếng, chính là cố ý nói cho thím Trịnh nghe.

Người bên cạnh vội vàng nói vài câu khen ngợi, kéo câu chuyện đi chỗ khác.

Chuyện Điền Ca đi nhà Tần gia, rất nhanh liền ở trong thôn truyền ra. Càng truyền càng quá đáng. Chưa đầy nửa ngày, lại truyền ra.

Chính là Điền Ca cùng Tần gia lén lút yêu đương, đều bị bắt gặp trên giường, Điền Ca vội chạy về nhà trốn tránh.

Cả nhà họ Điền toàn là hán tử, Kim Quế Hoa cũng không thích tụ tập với đám người kia. Đối với những lời đồn thổi này trong thôn, tự nhiên cũng không nắm bắt thông tin nhanh như vậy.

Buổi tối người một nhà cơm nước xong, ngồi ở bên bếp lửa, chờ nước đun nóng. Mọi người chỉ biết, Điền Ca hôm nay cao hứng thật sự.

Điền Đại đang nói chuyện với Điền Nhị, chợt thấy Điền Nhị nín cười, bĩu môi về phía Điền Ca.

Điền Ca một mình ngồi ở trên ghế riêng, ngón tay vô ý thức xoắn một chiếc khăn màu xanh nhạt chơi, ánh mắt thẳng ngơ ngác mà nhìn chằm chằm lửa, đang cười vui vẻ. Cũng không biết đang cười cái gì.

Rất nhanh, ánh mắt người trong nhà đều tập trung đến trên người Điền Ca. Trong phòng an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng củi lửa cháy lách tách.

Bị nhìn một lúc lâu, Điền Ca còn không có phát hiện, chỉ là chiếc khăn ở giữa ngón tay, xoắn lúc nhanh lúc chậm.

“Khụ khụ, Điền Ca nhi, khăn này rất xinh đẹp, nhìn không giống như là vải bông, trước kia hình như cũng chưa xem con dùng qua.” Kim Quế Hoa cũng nín cười, mở miệng nói.

Điền Ca lấy lại tinh thần. Chợt thấy cha, các anh, chị dâu, thậm chí Tráng Tráng, đều đang nhìn mình.

“Nghe cha nói ca nhi cùng Tráng Tráng hôm nay đi Tần gia?” Điền Nhị lại nói.

“Phải, cha nói Tiểu Ca Nhi cười ra khỏi cửa, xem bộ dáng nhiều vui vẻ.” Điền Đại bổ sung.

Điền Hữu Tài thấy con út mặt đỏ lỗ tai hồng, giảng hòa, “Được rồi, đừng chất vấn em trai các con, Điền Ca nhi vui vẻ liền tốt.”

Người một nhà quan hệ thân thiết, đối với tâm tư Điền Ca, cũng không sai biệt lắm đều trong lòng hiểu rõ.

Điền Nhị ra vẻ không chịu bỏ qua, “Như vậy sao được, chúng ta làm anh, tự nhiên phải nhiều quan tâm em trai, phải không Tiểu Ca nhi? Hôm nay đi chơi thăm thế nào? Vui vẻ như vậy, cũng cùng chúng ta nói nói.”

Điền Ca đứng lên, chạy về phòng mình đi.

“Chậm rãi thôi, đừng té sấp mặt.” Điền Nhị ở sau người cười nói.

“Đợi chút thật gấp đến độ té, xem em giải quyết thế nào.” Điền Đại nói.

Điền Nhị chỉ là cười, cười cười, lại thật dài mà thở dài một tiếng.

Anh cả cùng Điền Ca ở tuổi tác trên có cách biệt, thành hôn sau muốn lo cho gia đình nhỏ của mình. Mẹ đi rồi, cha cùng anh cả vì ấm no gia đình này bôn ba. Phải nói chăm sóc Điền Ca nhiều nhất, vẫn là Điền Nhị. Sao có thể nỡ đây.

.....

Ngày hôm sau, ngày thứ ba. Ngày thứ tư.

Điền Ca chờ đến đứng ngồi không yên, thường xuyên nhìn ngoài cửa, mong mỏi. Sự mong đợi ban đầu, đã chậm rãi chuyển biến thành lo lắng.

Lời cậu viết rõ ràng như vậy, Tần Hùng thông minh như thế, làm sao sẽ không xem không hiểu? Chẳng lẽ là Tần Hùng căn bản không nhìn thấy?

Điền Ca bỗng nhiên nghĩ đến điều này. Đúng rồi. Ngày đó rời đi khi, sắc mặt Tần Hùng nhìn khó coi như vậy, có thể hay không cho rằng cậu cự tuyệt, liền lười xem lời trên giấy kia.

Điền Ca ở trong phòng mình đi qua đi lại, sắp làm mình khóc. Đang lau nước mắt, liền nghe thấy ngoài phòng nói có bà mối tới cửa.

Điền Ca vội đẩy cửa ra đi xem, cũng bất chấp trên má còn có nước mắt.

Là một gương mặt xa lạ, không phải bà mối trong thôn.

Người nhà họ Điền đã nhiều ngày đều ở nhà, nghe được bà mối tới, cũng hoàn toàn không nhiều kinh ngạc.

Kỳ thật sớm tại chiều ngày thứ hai, Điền Nhị liền trực tiếp tới cửa đi nhà Tần gia. Anh muốn gặp Tần Hùng hỏi một chút, làm ngơ em trai út của họ, rốt cuộc là có ý gì.

Không ngờ không gặp được, chỉ có Tần Bão một người ở nhà. Tần Hùng đi huyện kế bên, mua bò, chắc là bận rộn, cũng phải hai ba ngày mới có thể trở về. Hỏi Tần Bão, Tần Bão cũng không biết anh cậu vì cái gì đột nhiên muốn mua bò, nhìn dáng vẻ còn lại sự tình cũng không rõ lắm, Điền Nhị cũng chỉ đành về nhà chờ.

“Buổi sáng tốt lành anh Điền Đại, ăn cơm sáng chưa?” Bà mối mặc áo trên đỏ thắm, quần vải đen, tóc cũng buộc gọn gàng, một thân tề chỉnh, nhìn liền nhanh nhẹn.

“Ăn rồi, cô ăn sao, không ăn thì tạm chấp nhận uống chén cháo.” Điền Hữu Tài cười ha hả nói.

Điền Cánh Đồng như thường lệ, đi dọn bàn ghế ra sân, bày hạt dưa nước trà.

“Anh Điền Đại là người thành thật, cảm ơn, tôi cũng ăn rồi.” Bà mối ngồi xuống, “Hôm nay tới, tôi cũng không vòng vo nói, là một hán tử trong thôn các anh, mến mộ tiểu ca nhi nhà anh, để tôi tới hỏi một chút ý tứ các anh.”

Bà mối hướng trên người Điền Ca nhìn lên, cười đến càng sâu, “Chính là đứa nhỏ này đây, tôi coi nếu là sinh ra thật đẹp, năm nay bao lớn rồi a?”

Điền Ca trong lòng nóng vội, nhưng bà mối liền không nói là ai tới cầu hôn.

“Mới vừa tròn mười bảy thôi, cũng là người lớn.” Điền Hữu Tài kéo Điền Ca đến bên cạnh mình, “Là con út tôi, tên gọi Điền Ca, ca trong chim hoàng oanh ca hát.”

“Điền Ca sao, thật là cái tên hay.”

Điền Ca hướng bà mối cười hơi cúi người.

Bà mối khẽ kéo tay Điền Ca, cười hiền từ, “Hảo hài tử, tôi là thay Tần Hùng trong thôn các anh đến cầu hôn, con nhưng có để ý đến hắn không?”

back top