TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN
Tiểu Phu Lang Câm Của Nhà Thợ Săn
Điền Ca bị người ta đẩy xuống sông.
Giữa mùa hạ, quần áo mỏng manh bị nước thấm ướt, dính chặt lấy làn da, để lộ cơ thể gầy yếu của hắn.
Tên ngốc trong thôn – Vương Trụ – lại lớn tiếng hô lên trước mặt mọi người:
“Thân thể hắn ta đều đã thấy hết rồi! Từ nay chỉ có ta mới được cưới hắn vào cửa!”
Điền Ca đáng thương chỉ là một tiểu ca câm, vừa bị sặc nước, đôi mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ, run rẩy dùng tay ra dấu phản bác mà không ai thèm để ý.
Chỉ có người ở góc khuất – Tần Hùng, thợ săn trong thôn – cả người cũng ướt đẫm vì nhảy xuống cứu người, cơ bắp rắn chắc, bước tới một bước, một cước đã đá bay tên Vương Trụ khoe mẽ kia xuống sông.
Điền Ca là người câm.
Tần Hùng là thợ săn hai mươi sáu tuổi, nghèo đến nỗi chưa cưới được vợ, sống một mình trong căn nhà trống tuềnh toàng.
Sau này, Điền Ca trở thành phu lang của Tần Hùng.
Không ai xem trọng mối nhân duyên ấy, ai cũng cười nhạo:
“Cậu đó, gầy yếu như gió thổi là bay, lại đi gả cho hung thần ác sát như Tần Hùng, một nắm tay của hắn là đủ lấy mạng cậu rồi. Đã thế còn là người câm, có kêu cứu cũng chẳng ai nghe.”
Đúng là tay Tần Hùng rất to — một bàn tay có thể bao trọn hai bàn tay nhỏ bé của Điền Ca.
Cánh tay hắn rắn chắc, chỉ cần hơi dùng sức đã có thể dễ dàng bế người kia lên.
Mỗi lần tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn, vững chãi ấy, Điền Ca đều thấy trong lòng mình có một chỗ dựa thật yên ổn.
Đôi tay Tần Hùng có đầy sẹo, đầu ngón tay chai sần — đó là đôi tay của một người thợ săn chân chính.
Nhưng mỗi khi những ngón tay thô ráp ấy chạm đến eo hắn, xúc cảm nóng rát kia lại khiến Điền Ca khẽ run lên.
Hai người từng hứa với nhau, nếu Điền Ca cảm thấy chịu không nổi, chỉ cần khẽ chạm vào môi của Tần Hùng là được.
Ban đầu, ai cũng chờ xem chuyện cười của bọn họ.
Nhưng không ngờ, người ta lại phải mở to mắt nhìn — ngày qua ngày, cuộc sống của “tiểu người câm” ấy càng lúc càng tươi sáng hơn.
- 1
- 2
