TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 23

Chương 23: Nửa Đêm Tính Sổ

 

Vào đêm, Điền Ca nằm trên giường, trằn trọc, nặng trĩu tâm sự.

... Lời Chu thị nói lúc rời đi ban ngày, vẫn lặp đi lặp lại trong đầu. — “Tôi cùng Tần Hùng đã là vợ chồng không thể gặp ánh sáng.” — “Cậu cũng biết người trong thôn đều không thích hắn, hắn trong lòng áp lực, trên giường kia phương diện ham muốn cũng thô bạo, cậu khẳng định là chịu không nổi.” — “Người khác vẫn là không tồi, tóm lại sẽ không để tôi thiếu thốn miệng ăn, mỗi lần xong việc, hắn đều sẽ tặng tôi một ít thức ăn hoang dã.” — “Hắn chướng mắt tôi một người quả phụ, sẽ không cưới tôi, nhưng cậu một người câm, đau cũng không kêu được một tiếng, uổng có vài phần nhan sắc mà thôi, có thể so với tôi tốt đi đâu?”

...

Điền Ca rúc vào trong chăn, lén lút lau hai mắt, trong phòng chỉ có một mình hắn, tiếng hít mũi rầu rĩ.

Năm mẹ qua đời, Điền Ca đã mười bốn tuổi. Mẹ luôn nói yên lòng nhất là hắn, lo lắng hắn về sau kết hôn không có mẹ ở bên, một phòng hán tử cũng không hiểu hắn. Nếu bị uất ức gì, cũng không tiện mở lời cùng một đám các ông lớn nói.

Lang trung nói mẹ đã bệnh nguy kịch, không chịu nổi mùa đông năm đó, kết quả mẹ vẫn cố gắng sống thêm hơn nửa năm.

Ngày mẹ mất, là một buổi chiều thu bình thường, cả nhà đều chen chúc bên giường, im lặng rơi lệ.

Mẹ gọi hắn đến trước mặt, nắm tay hắn. Rõ ràng lòng bàn tay vẫn còn ấm áp, nhưng mẹ lại thoi thóp, nói chuyện cũng khó nhọc. Mẹ nhìn hắn, giơ tay sờ mặt hắn, trong mắt cũng là sự luyến tiếc đau lòng, hơi thở mong manh, lời nói lại là nói cho những người khác trong phòng nghe.

“Cha hài nhi, Điền Cánh, Nhị Điền, các con... nhất định phải đối xử tốt với... Tiểu Ca Nhi, Tiểu Ca Nhi... từ khi sinh ra đã không biết khóc lóc om sòm, mẹ... thực xin lỗi con nhất, mẹ biết... Tiểu Ca Nhi của mẹ chịu... rất nhiều ủy khuất... chỉ là... mẹ không chịu nổi nữa.”

Mẹ dặn dò cha, sau này chuyện hôn nhân đại sự, nhất định phải nghe ý kiến của hắn, phải chọn người tử tế cho hắn, không cầu phú quý giàu có, nhưng chỉ một điều, nhất định phải đối xử tốt với Điền Ca, không được ức hiếp hắn không biết nói.

Mẹ còn nói với hắn, gặp chuyện, có thể tránh thì tránh, trước bảo vệ chính mình, rồi về nhà tìm người nhà giúp đỡ.

Lại dặn dò đại ca nhị ca, mặc kệ sau này chia gia tài hay hắn xuất giá, trong nhà cần phải để lại cho Điền Ca một gian nhà ở.

Điền Ca nhớ mẹ. Nếu mẹ còn sống, mẹ khẳng định có thể nói cho hắn, bây giờ nên làm thế nào.

Các anh đương nhiên cũng sẽ che chở cho hắn, rất có khả năng mang theo hung khí tìm đến tận cửa chất vấn Tần Hùng, giống như những chuyện hắn gặp trước đây.

Nhưng đó không phải thứ Điền Ca muốn.

...

Điền Ca khóc một hồi lâu trong chăn, tay chân nhẹ nhàng vén chăn lên, mặc quần áo và giày dép, lại rón rén ra khỏi phòng.

Trăng tròn trên cao, đầy sao khắp trời, sáng sủa không khác gì ban ngày, chẳng qua ánh trăng trắng càng thêm lạnh lẽo.

Ban đêm cũng ồn ào, tiếng dế kêu côn trùng, tiếng ếch kêu, gió thổi lá cây xào xạc, tiếng chim hót chó sủa, chẳng qua không có tiếng người.

Điền Ca tùy tay cầm một chiếc gậy gộc thuận tiện, khóe mắt chóp mũi ửng hồng, nhưng ánh mắt kiên quyết, đường hàm dưới vốn tròn trịa, do răng sau cắn chặt mà góc cạnh rõ ràng.

Hắn không thể chờ đến ngày mai, nếu uổng công chờ đợi cả đêm, đêm đó hắn sẽ phải dày vò qua lại giữa nghi ngờ và tin tưởng.

...

Tiếng gõ cửa thình thịch thình thịch vang lên.

Trong phòng không có ai đáp lời.

Lại một tiếng gõ vang hơn vang lên.

“Ai?” Tần Hùng khoác thêm quần áo, đêm đen gió lớn, hắn tùy tay cầm cái cuốc ở góc tường.

Sớm từ tiếng gõ cửa đầu tiên vang lên, hắn đã phát giác và tỉnh giấc, gió lạnh ban đêm thổi qua, làm lông tơ trên ngực trần của hắn dựng thẳng lên. Ngày thường có người tới cửa đã rất ít, nửa đêm tới gõ cửa càng là lần đầu.

Nhưng có thể gõ cửa, thì không phải trộm.

“Ai?” Tần Hùng lại hỏi, đứng ở bên trong cửa lớn, không vội mở cửa.

Nhưng người này lại không trả lời. Chỉ có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Cánh cửa gỗ mở ra với tiếng cót két chói tai trong đêm.

“Điền Ca nhi? Sao em lại tới đây.” Thần sắc Tần Hùng đột nhiên giãn ra, trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc mừng rỡ, nhưng lại đột nhiên phát hiện phía sau Điền Ca không có ai, lại lần nữa nhíu mày lại, tiến lên muốn kéo tay Điền Ca, “Em,”

Lời còn chưa nói xong, đã bị Điền Ca dùng hai tay đẩy mạnh một cái, không khỏi loạng choạng lùi về sau vài bước.

Điền Ca ánh mắt đầu tiên liền nhận ra cái cuốc kia, chính là cái Chu thị cầm trên tay hôm qua, hắn trợn tròn mắt, giận đến hơi thở cũng dồn dập mang theo tiếng vang, giật lấy cái cuốc, ném sang một bên.

Cái cuốc rơi xuống đất, loảng xoảng một tiếng giòn giã.

Tần Hùng sửng sốt một cái chớp mắt, lại lần nữa tiến lên, giơ tay ôm lấy vai hắn, muốn ôm hắn vào lòng.

Điền Ca vặn vẹo chân tay giãy giụa, vẫn bị ôm vào một cái ôm ấm áp, sức lực hắn không lớn như vậy, căn bản không tránh thoát được, liền há miệng cắn người. Cắn trên vai, giống như báo săn đói sắp chết cắn con mồi, cắn chết không buông miệng.

Tần Hùng đau đến kêu rên một tiếng, nhíu mày mím miệng, nhìn cũng là bị kích thích ra vài phần nóng giận, hắn chỉ khoác một chiếc áo mỏng, ngực vẫn còn trần, tay phải quàng xuống dưới đầu gối Điền Ca, ôm cả người đang lạnh lẽo đó vào nhà bếp như ôm một đứa trẻ.

Thân thể đột nhiên hẫng, Điền Ca hoảng sợ, lúc này mới buông miệng, vặn vẹo muốn xuống đất, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt đen sẫm của Tần Hùng.

Nếu là Tần Bão thấy ánh mắt như vậy, nhất định sợ hãi muốn chạy trốn, tuy rằng chạy cũng không thoát được, chắc chắn bị đại ca bắt lại đánh đòn một trận.

Nhưng Điền Ca không giống. Tần Hùng còn chưa từng hung dữ với hắn như vậy.

Trong mắt Điền Ca bao một vòng nước mắt, không chịu thua mà trừng lại.

Nhà bếp tối đen, nhờ ánh trăng chiếu vào từ cửa, Tần Hùng đặt người lên ghế nhỏ.

Quẹt một que diêm, lấy củi nhỏ nhóm lửa, rất nhanh trong phòng liền sáng sủa và ấm áp lên.

Tần Hùng xách ấm nước ra ngoài sân múc nước, trên vai áo màu xám mờ mờ một vết sẫm màu nhỏ. Cắn chảy máu.

Điền Ca nếm thấy mùi máu tươi trong miệng, trong lòng dâng lên một trận chột dạ, tâm trạng kịch liệt lúc này mới bình ổn một chút, nghiêng đầu lén lút nhìn ra sân, không thấy người, nhưng nghe thấy tiếng bước chân dần dần tới gần, vội quay đầu lại, hai chân khép lại ngồi trên ghế nhỏ, đứng yên, lòng bàn tay khẽ nhếch, để ánh lửa ấm áp sưởi tay.

Nhìn từ phía sau, tiểu ca nhi mảnh khảnh ngồi trên ghế sưởi ấm, mái tóc dài dày mượt chỉ đơn giản dùng một sợi dây buộc lại, tóc dài rủ xuống bên hông, trên người vẫn mặc bộ quần áo hồng đào ban ngày.

Ngày thường mềm mại như mèo con, nổi giận liền biến thành báo con, gan cũng lớn, đêm khuya một mình tới, sáng móng vuốt, một bộ muốn liều mạng tư thế.

Ấm nước được treo lên trên lửa, Tần Hùng còn cầm giấy bút lại đây, thấy người vẫn không muốn phản ứng lại hắn, bộ dạng giận dỗi, trên tay không nhịn được, giơ tay nhẹ nhàng bóp một cái bên má kia, cảm giác quả nhiên mềm mại giống như trong tưởng tượng.

Điền Ca giận đến chỉ muốn nắm chặt nắm tay đánh người, rõ ràng trước khi tới, hắn còn suy nghĩ một đường, muốn tâm bình khí hòa mà hỏi rõ ràng, giải quyết chuyện này.

— Tôi muốn xem vết bớt sau eo anh.

Vết bớt màu xanh lam to mà Chu thị nói, hắn muốn tận mắt xem, có phải có chuyện này không.

Ánh mắt kinh ngạc của Tần Hùng thoáng qua. Kỳ thật không phải sau eo, là sau eo nối liền với gốc đuôi, một khối vết bớt màu xanh lam hoàn toàn lọt vào trong cạp quần, cho dù mùa hè mặc áo ngắn, vị trí như vậy người khác cũng không nhìn thấy.

Tần Hùng không nói gì, quay lưng lại, vén quần áo lên, để lộ một đoạn sau eo đổ mồ hôi, vết bớt rất rõ ràng, chẳng qua không nhìn thấy nhiều lắm. Tần Hùng cũng không có ý muốn kéo một đoạn quần xuống để Điền Ca thấy rõ, tuy còn hơn một tháng nữa là bái đường thành thân, nhưng hiện tại chung quy vẫn phải giữ lễ nghĩa, bằng không cùng lưu manh du côn cũng không khác nhau.

Điền Ca nhìn vết bớt kia, nắm chặt hai tay, xương ngón tay trắng bệch. Đến hắn cũng không biết, vì sao Chu thị sẽ biết.

Tần Hùng buông quần áo xuống, xoay người, cũng nghi ngờ không hiểu, vì sao Điền Ca lại biết mình có vết bớt này.

Lời còn chưa hỏi ra, liền thấy dòng chữ mới trên giấy, Tần Hùng vốn luôn trầm tĩnh cũng bị kinh hãi sửng sốt, bị nước bọt của chính mình sặc đến ho khan, khuôn mặt màu lúa mạch ửng hồng cũng rất rõ ràng.

— Anh cởi quần ngoài đi, tôi muốn xem vết bớt ở bắp đùi anh.

back top