TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 29

Chương 29: Thử Một Ngụm Tiểu Phu Lang Thơm Ngon

 

Tiệc cưới kéo dài liên tục cho đến khi mặt trời lặn.

Buổi chiều khách khứa đi gần hết, Điền Ca mới ra khỏi phòng, cùng mấy người trong nhà ăn một bữa cơm. Một bàn tròn lớn, hai nhà người cùng nhau vừa vặn ngồi đầy.

Tần Hùng quả thật đã say, mọi người còn đang nhìn, liền ngả đầu vào vai Điền Ca, mơ màng dựa vào, trước mặt nhạc phụ và hai người anh vợ, mười ngón tay đan xen nắm lấy tay Điền Ca, giơ lên khoe như thể hiện, nói sau này sẽ đối xử tốt với Điền Ca.

Đúng là đã uống không ít, hôm nay phàm là người nào nói lời chúc phúc tốt lành, tới mời rượu Tần Hùng đều không từ chối. Người này ngày thường nghiêm túc đứng đắn quen rồi, giờ đây không còn chút hình tượng nào mà dựa vào vợ, giọng nói chậm rãi mang theo vẻ quấn quýt, thỉnh thoảng cười ngây ngô một tiếng... Điền Ca đều không thể tưởng tượng được cảnh tượng hắn tỉnh rượu sẽ thế nào.

Điền Ca bị nắm tay giữa bao nhiêu người, tuy hơi ngượng, nhưng đều là người nhà, hắn vươn bàn tay còn lại, sờ khuôn mặt nóng bỏng hồng hào của Tần Hùng, mềm mỏng cười.

Áo cưới bó sát đã sớm thay ra, gió thu lạnh lẽo, Điền Ca mặc chiếc áo dài màu hồng đậm, không có người ngoài, hắn tháo bớt phần tóc được búi gọn, một phần tóc đen mượt rủ xuống bên hông, mặt mày giãn ra mang theo ý cười nhẹ nhàng, trông rất dịu dàng.

“Đúng là mở mang tầm mắt, có một ngày còn được thấy Tần Hùng làm nũng.” Điền Đại nhìn em trai mình bị nắm tay, nói không nên lời, mắt dán chặt vào đôi tân nhân, miệng nhai cơm chậm rãi mà đầy sức lực, không giống như đang ăn cơm, mà như muốn ăn thứ khác.

Kim Quế Hoa thầm nhéo Điền Đại một cái, bảo hắn thu lại ánh mắt giận dữ kia. Tuy hành vi của tân lang quả thật hơi quá đáng, nhưng là do say rượu, chứ không phải cố ý như vậy. Huống hồ nhìn thế nào đây cũng là một nhân duyên tốt.

“...” Điền Nhị cũng nhìn thấy vẻ hưởng thụ của em trai, tay cầm một miếng chân giò gặm, vẻ mặt biến đổi, mắt không phải mắt, mũi không phải mũi.

Ăn cơm xong, họ phải đi rồi, em trai sẽ không cùng họ về nhà nữa. Tuy rằng nhìn Tần Hùng rất tốt với Tiểu Ca Nhi, có thể cho Điền Ca nhiều hơn họ... Nhưng Điền Nhị trong lòng vẫn khó chịu, trống vắng.

“Chờ anh Tần tỉnh rượu, tìm một ngày thách đấu thân thủ với anh Tần một trận.” Điền Nhị nói một câu không đầu không cuối.

Đánh nhau?

Điền Ca nhìn nhị ca, trên mặt có chút hoài nghi và hoảng hốt, xua tay, rồi ra dấu hỏi có chuyện gì. Điền Nhị lại cười nói chỉ là nói đùa, thấy mọi người ăn gần xong, bảo mọi người về nhà.

Cho dù thế nào, hôm nay là đêm tân hôn của em trai. Họ đáng lẽ nên rời đi sớm, nhường thời gian cho em trai và em rể. Dù có lưu luyến cũng phải đi.

Điền Ca đóng gói đầy ắp mấy bát thức ăn mặn còn thừa trong bếp, bảo các anh mang về, mắt ngấn nước nhìn người nhà rời đi.

Nhưng vừa quay người, đã bị Tần Hùng ôm trọn vào lòng, đôi bàn tay to quấn quanh eo bụng hắn, tựa lưng vào ngực Tần Hùng, ngước mắt liền đối diện với đôi mắt đen nặng trĩu của Tần Hùng, khuôn mặt vốn tuấn lãng uy dũng trong mắt Điền Ca vẫn giữ nguyên nụ cười.

Cảm xúc thương cảm tan biến ngay lập tức, được thay thế bằng thứ khó hiểu khác.

Điền Ca vẫn nhớ lời đại tẩu dạy về chuyện phòng the... Đến cả Tần Bão cũng đi theo nhị ca Tần Dũng về huyện thành, nói là chơi mấy ngày rồi mới về... Cả sân chỉ còn lại hai người hắn và Tần Hùng.

Gió thổi qua, lùa vào cổ, Điền Ca không kìm được rùng mình, cảm giác thật không thật, hắn thật sự đã lấy chồng rồi. Một năm trước, nhiều lần ở bờ sông gặp Tần Hùng, mỗi lần nhìn Tần Hùng vội vàng rời đi trên con đường nhỏ, Điền Ca chưa từng nghĩ tới, một năm sau sẽ trở thành vợ Tần Hùng.

“Cuối cùng cũng cưới được em vào nhà, cái lòng này mới yên.” Tần Hùng lầm bầm, giữ nguyên tư thế ôm, hai người mũi chân chạm gót cùng nhau tiến vào phòng ngủ, hắn vẫn không quên đóng cửa phòng.

Điền Ca chỉ cười, lời này nói cứ như hắn là bảo bối người người tranh giành, nhưng hắn chỉ là một tiểu ca nhi nông dân bình thường thôi.

Tần Hùng say rượu so với ngày thường, bất ngờ thay, từ một kẻ ít nói biến thành một kẻ nói luyên thuyên.

“Tiểu Ca Nhi, tôi không say, tôi rất vui, tôi sau này cũng là người có vợ, em hôm nay mặc hỉ phục trùm khăn voan đỏ, xinh đẹp lắm, tôi thấy em bước ra khỏi cửa nhà, tôi véo lòng bàn tay, tôi sợ mình đang nằm mơ, đến tân phòng vén khăn voan lên nhìn, đúng là Điền Ca, đúng là vợ tôi, lòng tôi vui sướng biết bao.”

“Tôi luôn mơ thấy em, mơ thấy em cưới tên Ngô Bình An kia, tôi vừa gấp vừa hối hận, rồi lại mơ thấy em đột nhiên nói không cưới tôi, em không muốn cưới tôi, em không biết lòng tôi khó chịu thế nào, tôi trong mơ cướp em về nhà, em không vui, khóc suốt ngày, mắt khóc sưng hết, tôi chỉ có thể đưa em về nhà.”

Điền Ca hơi ngạc nhiên, không ngờ Tần Hùng lại mơ thấy những điều đó, hắn không nói được, đành sờ mặt Tần Hùng an ủi. Tần Hùng rất hưởng thụ sự an ủi đó, cười tươi cắn tai Điền Ca.

“Tiểu Ca Nhi.” Tần Hùng ghé sát cổ hắn thổi hơi nói chuyện, Điền Ca cười đẩy mặt hắn, người này quá dính, cổ hắn liền với tai đều tê dại.

Điền Ca cười đến cong cả khóe mắt, lúc bước vào ngưỡng cửa phòng ngủ suýt vấp ngã, lại bị vòng tay ôm eo kéo lại, nến đỏ trong phòng vẫn rung rinh bập bùng, sáng trưng.

Bên ngoài trời còn tối mù mịt, còn sớm so với giờ ngủ thường lệ.

Mắt Điền Ca mơ màng, chóp mũi toàn là mùi rượu ngọt ngào, cả người Tần Hùng quá nóng, ôm sát hắn như vậy, không thể trách hắn nghĩ ngợi nhiều, điều quan trọng là Tần Hùng còn ôm càng lúc càng chặt, quả thực như muốn xoa hắn vào trong người, còn áp tai hắn gọi tên.

Tiểu Ca Nhi, Tiểu Ca Nhi, tiểu phu lang... Tai Điền Ca muốn cháy. Dính người, quấn quýt, sau này không thể để Tần Hùng uống say.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Điền Ca bị ôm xoay vòng vòng, nửa ngày không đi được hai bước, bị dồn vào tường cạnh cửa.

Điền Ca rung động, bị dồn ép đến hai mắt ướt át nhìn người, hán tử cao lớn như ngọn núi phủ bóng đen, ánh mắt lơ đãng nhìn chằm chằm hắn, chợt áp sát hôn lên.

Khi môi bị cạy ra, Điền Ca mở to mắt, ngón tay siết chặt quần áo sau lưng Tần Hùng, như thể không thể tin nổi, giữa môi lưỡi tràn ngập mùi rượu, vừa có khoảng cách, Điền Ca liền thở hổn hển, vai không nhịn được rụt lại, chân mềm nhũn không đứng vững, thân thể trượt xuống, lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm giữ lại.

Cả hai đều không cho đối phương thở, nín thở rồi rút lui, rồi lại hôn tới, như nghiện, cả hai đều nín đến mức mặt đỏ bừng, rồi dần dần tìm được cách trong quá trình đó, vì thế nụ hôn tiếp theo kéo dài đặc biệt lâu.

Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, Điền Ca hoảng sợ, hơi ngửa ra sau rồi vội vàng ôm vai Tần Hùng, vô lực đấm Tần Hùng một cái, trong mắt long lanh nước, môi hồng nhuận chu ra, son môi đã bị ăn sạch, nhưng bị gặm mút lâu như vậy, cũng chẳng khác gì lúc tô son.

Tần Hùng ôm hắn ngồi xuống ghế cạnh bàn.

Chưa kịp nói gì, môi lại bị ngậm lấy.

Cảm giác này thật xa lạ lại kích thích, Điền Ca há miệng, nhưng không kêu được tiếng nào, chỉ có thể thở hổn hển, ngực dán vào nhau phập phồng, hắn căn bản không lùi ra được, như bị một con mãng xà quấn lấy, bị kích thích đến chịu không nổi, cũng chỉ có thể tựa sát vào lòng người kia, ôm chặt hơn chút, giấu đi cái miệng bị gặm đến đau.

“Tiểu Ca Nhi.” Tần Hùng thì thầm, giọng trầm thấp, cổ họng như ngậm cát khàn đi, hắn tham lam sự ấm áp của cái ôm siết chặt này, môi áp vào cổ trắng nõn của vợ cọ xát, nơi lưỡi rà qua, rất nhanh liền nổi da gà.

Ngón tay thô ráp đã sớm luồn vào trong vạt áo của vợ, vòng quanh vòng eo mềm mại dịu dàng kia, như một khối ngọc ấm tốt nhất, yêu thích không muốn rời.

Nước mắt từ khóe mắt Điền Ca rơi xuống, hoàn toàn là do bị kích thích, hắn không cam lòng yếu thế mà sờ bụng Tần Hùng, cơ bắp nơi đó căng cứng, cứng rắn, làm cách nào cấu véo Tần Hùng cũng không nhúc nhích chút nào, hoàn toàn không sợ ngứa.

...

Ngón chân Điền Ca căng cứng lại, cắn một ngụm vào vai Tần Hùng, nước mắt sinh lý không ngừng tuôn ra, đại tẩu nói với hắn chồng mới cưới giống như chó dữ, hắn còn không tin, nghĩ Tần Hùng ngày thường ôn nhu với hắn như vậy, sao có thể bắt nạt hắn, nhưng giờ xem ra, lời đại tẩu chẳng sai chút nào!

May mắn Tần Hùng vẫn còn chút lương tâm, thấy vợ khóc, cũng nới lỏng chút lực siết, môi áp vào mặt vợ, men theo nước mắt mà mút.

----- Chồng ơi, nhẹ một chút nha, chậm một chút.

Bàn tay to bên hông khẽ vuốt ve, lông mi Điền Ca rung lên, cử chỉ ra dấu cũng đứt quãng.

----- Em biết muốn... Chúng ta đã cưới rồi, em sẽ cho anh, anh đừng vội nha.

Hắn xoắn người, hé miệng thút thít không thành tiếng, cơ thể căng cứng, mất sức mà tựa vào lòng Tần Hùng.

Mặt Điền Ca đỏ ửng, lần này là thật sự khóc, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đấm người kia. Thật mất mặt.

Tần Hùng sững sờ, sự chiếm hữu và xâm chiếm trong mắt cuối cùng cũng tan đi chút ít, vợ đột nhiên giận, hắn không biết là vì sao, nghĩ có lẽ là do tay mình thô bạo, làm vợ đau, vén áo lên cẩn thận nhìn, quả nhiên... Đỏ tấy.

Thành hôn chính là phải cho chồng xem thân thể, Điền Ca vừa buồn bã, lại bị hành động này làm cho quá xấu hổ, ngón tay siết chặt quần áo trên vai Tần Hùng, bất động như chim cút.

Bất quá sau một hồi vận động này, khả năng thích ứng của Điền Ca cũng tăng lên, chủ động ôm cổ Tần Hùng, mếu máo hôn một cái, lúc rút lui Tần Hùng chủ động đuổi theo, vì thế lại bắt đầu hôn nhau dính chặt.

Lần này dịu dàng và hòa hoãn hơn nhiều, cũng là tiết tấu Điền Ca yêu thích, thoải mái đến mức hắn nhắm mắt lại thở dài, giống như mèo con. Hóa ra trước khi cưới, Tần Hùng dùng môi áp vào má hắn, hoàn toàn không phải là hôn môi, hôn môi thật sự kích thích hơn cái đó nhiều.

“Tiểu Ca Nhi, chúng ta đi tắm rửa, sau đó động phòng, được không?” Tần Hùng dỗ vợ xong, sau một hồi kích động, rượu cũng đã tỉnh bớt, chỉ là ánh mắt vẫn lơ mơ, ôm Điền Ca đổi tư thế, sửa thành ngồi dựa vào ngực hắn.

Trên bàn có giấy bút, Điền Ca cuối cùng cũng có thể “nói chuyện”.

Hắn liếm liếm khóe miệng, vừa chôn ở vai Tần Hùng đã ngửi thấy ngoài mùi rượu còn có mùi bồ kết, vì thế mạnh dạn viết rằng.

----- Không tắm rửa, động phòng ngay bây giờ đi.

Hơi thở của Tần Hùng lập tức trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

back top