Chương 31: Sủng Ái
---- Đã về rồi.
Điền Ca đứng dậy, thấy Tần Hùng đang khiêng một bó củi không nhẹ, bước tới giật lấy chiếc rìu trong tay hắn.
“Ta lên núi đốn củi, thấy em ngủ ngon nên không gọi, đã ăn sáng chưa?” Tần Hùng nhìn vợ cười khúc khích ngẩng đầu nhìn mình, trong lòng như bị cỏ đuôi chó quét qua, tiếc là tay quá bẩn, người cũng đầy mồ hôi, tay định đưa lên mặt Điền Ca, rồi lại rụt về.
Hắn đi đến bên cạnh thả củi xuống, quay đầu lại thấy Điền Ca nhắm mắt theo đuôi đi theo sau.
Một luồng mùi hương thanh đạm xộc vào chóp mũi trước, sau đó mới cảm nhận được cảm giác thật khi vòng eo bị ôm.
Điền Ca ngượng ngùng nhìn hắn, không hiểu vì sao, rõ ràng mới xa nhau có buổi sáng như vậy, gặp lại Tần Hùng, trong lòng liền dâng trào nhớ nhung mãnh liệt, muốn ôm.
Dù sao cũng đã thành thân, ở sân nhà mình, vợ chồng ôm nhau một chút, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Điền Ca mặt nóng lên mà nghĩ.
Áp sát, cảm thấy cả người Tần Hùng đều ẩm ướt nóng hổi, vì mặc áo mỏng tiện làm việc, ngực ướt đẫm mồ hôi, phác họa ra hình dáng cơ ngực đầy đặn.
Điền Ca trực tiếp đưa tay bám lên, năm ngón tay mở ra, tự nhiên mà bóp một cái, cơ ngực lập tức căng cứng. Tối qua động phòng xong, lúc nửa nằm trên người Tần Hùng, Điền Ca đã nắm bóp lâu, biết hai khối cơ bắp kia lúc Tần Hùng thả lỏng cũng mềm mại, rất dễ nắn.
“Ta hôi mùi mồ hôi, em cũng không chê bẩn.” Tần Hùng định bắt lấy bàn tay tác oai tác quái kia, cười bất đắc dĩ, vung rìu chém cây sáng sớm, may mà hạ hỏa được một chút, cái ôm cái bóp đơn giản này, ý muốn lại có xu hướng ngóc đầu dậy.
---- Không hôi không hôi.
Điền Ca lắc đầu, móc khăn tay ra khỏi lòng ngực, lau mồ hôi ở cổ Tần Hùng, chóp mũi kích động ghé sát lên.
Hắn luôn cảm thấy trên người Tần Hùng có một mùi đặc biệt, giống như chăn được phơi nắng ấm áp, ngửi vào làm hắn cảm thấy rất an toàn, hơn nữa hắn chỉ ngửi thấy trên người Tần Hùng.
Hầu kết Tần Hùng chuyển động, hai tay ôm lấy eo Điền Ca, hơi ngửa cổ để vợ ngửi, gân xanh nổi lên, hơi thở ấm áp trực tiếp phả vào da thịt, ngứa đến tận đáy lòng, hắn nhắm mắt lại, cười khò khè thành tiếng.
Tiểu phu lang cố ý vô tình câu dẫn người, vừa ngọt ngào lại vừa tra tấn.
Không biết từ lúc nào hôn đến cùng nhau.
Điền Ca chủ động nhón gót, ôm cổ Tần Hùng, nghiêm túc hôn hắn, hắn giờ đã biết hôn, cũng học được cách hít thở bằng mũi, cọ cọ vào mặt Tần Hùng, thích đến mức cơ thể run rẩy nhẹ.
Cơ thể đột nhiên bị bế bổng lên, Điền Ca liếm liếm khóe miệng, mơ màng bám vào vai Tần Hùng. Sao không hôn nữa?
Tần Hùng u ám khó hiểu nhìn hắn một cái, đẩy cửa phòng ngủ ra, cúi đầu hung hăng cắn môi hắn, sợ tới mức Điền Ca đưa tay đẩy, nhưng kỳ thật chỉ là hôn nhẹ thôi, giọng Tần Hùng khàn hơn lúc nãy, “Ta nhớ em.”
Bùng một tiếng, như lông bồ công anh nổ tung, khuôn mặt trắng hồng của Điền Ca chợt đỏ bừng. Vẫn ban ngày ban mặt mà.
Không rõ là xấu hổ hay là thứ gì khác, Điền Ca cúi đầu vùi vào lòng Tần Hùng, ngón tay viết chữ trên vai Tần Hùng đẫm mồ hôi.
...
Điền Ca nằm cuộn trong chăn ngủ, nhắm mắt nhíu mày, bất mãn gạt bàn tay đang nhéo mặt hắn.
Tần Hùng bắt lấy tay kia, khẽ cắn vào gốc ngón tay, ôn nhu nói: “Ăn trưa rồi ngủ tiếp.”
Đã quá giờ trưa, Tần Hùng vào phòng ngủ nhìn rất nhiều lần, Điền Ca đều ngủ say. Vốn dĩ không định làm đến cùng, chỉ là đỡ thèm thôi. Nhưng tiểu phu lang thật sự quá câu dẫn, tay chân dùng hết quấn lấy hắn, tự mình hành động không cho hắn đi... Ý chí vốn không kiên định, Điền Ca còn cố ý chiều hắn.
Tần Hùng nhanh nhẹn tắm rửa sạch sẽ mồ hôi bám do đốn củi, hai người trải qua một buổi sáng có thể nói là mê loạn.
Điền Ca giờ đang ngủ, cả người ê ẩm, bị người cắn ngón tay, đau thì nhíu mày, bàn tay mềm mại nằm bên gối, hoàn toàn không có ý định mở mắt.
Không còn cách nào, Tần Hùng đành ôm người từ trong chăn ra, ngồi ngang trên đùi mình, một tay ôm eo Điền Ca, tay kia dùng đũa gắp thức ăn. Không ăn cơm sao được.
Điền Ca chỉ mặc áo trong quần, ngủ đến cả người ấm áp, chóp mũi ngửi thấy mùi cơm, dạ dày lên cơn cồn cào trước, vận động thể lực cả một buổi sáng, chăn cưới đều không thể nhìn nổi phải thay vỏ chăn mới, cơ thể suy yếu, không đói lả mới lạ.
Mở mắt, trong mắt còn ngập tràn buồn ngủ, nhìn thấy Tần Hùng mặt mày rạng rỡ, khẽ cười, ngẩng đầu áp môi vào môi hắn, cọ cọ mặt. Lần này thật sự rất thoải mái, nhưng cũng quá mệt mỏi, biết Tần Hùng luôn nhẫn nhịn vì suy nghĩ cho cơ thể hắn, Điền Ca liền muốn để Tần Hùng cũng tận hưởng một lần.
Nhưng thể lực của hán tử hắn tốt quá mức, hơn nữa... hơn nữa hình như còn hơi trọng/dục, hắn giờ căn bản không chịu nổi, cũng không biết sau kỳ xuân triều có đỡ hơn không.
Điền Ca thoải mái rúc vào lòng Tần Hùng, suy nghĩ vu vơ, nắm lấy một bàn tay to của hắn, vẽ vời trên lòng bàn tay đầy vết chai sần kia.
----- Anh cảm thấy thoải mái không?
Nói xong liền ngẩng đầu, ngượng ngùng đánh giá phản ứng Tần Hùng, ánh mắt ẩm ướt sau khi được yêu thương.
Tần Hùng thẳng thắn và trực tiếp hơn, ghé sát tai Điền Ca, nói nhỏ trong phòng ngủ của hai người, trắng trợn làm người ta đỏ mặt, “Đặc biệt sung sướng.”
Tai Điền Ca khẽ động, nhìn Tần Hùng một cái cũng thấy xấu hổ, liền cúi mắt xuống, ngón tay vô thức nghịch ngợm đầu ngón tay Tần Hùng.
Đặt vào trước kia, Điền Ca làm sao có thể nghĩ đến, ôn nhu và bá đạo sẽ đồng thời xuất hiện trên một người, xuất hiện trong cùng một khoảnh khắc. Nhưng Tần Hùng chính là như vậy, ôn hòa dịu dàng không để hắn đau, nhưng cũng bá đạo không cho hắn né tránh.
Tiểu phu lang không biết đang nghĩ gì, khuôn mặt lại bắt đầu ửng hồng, thật sự đáng yêu vô cùng.
Đều nói vợ chồng mới cưới ngọt như mật, Tần Hùng coi như tận thân cảm nhận được, không kìm được hôn mút vào vành tai nhạy cảm của Điền Ca.
Điền Ca ngồi trong lòng Tần Hùng, lại cảm nhận, lần này thật sự đáng sợ, bám vào mép giường muốn thoát khỏi cái ôm thoải mái, mông hắn đau, thật sự không thể nữa.
Tần Hùng giờ hận không thể nhét Điền Ca vào lòng, đi đâu cũng mang theo, cánh tay rắn chắc ôm Điền Ca lại, trước trấn an vợ nói sẽ không sao, rồi mới gắp thức ăn, định đút Điền Ca ăn cơm. Giống như nuôi trẻ con, nhưng trẻ con qua bốn năm tuổi đều đã tự lên bàn ăn cơm rồi.
Điền Ca nhẹ nhàng đẩy tay Tần Hùng muốn đút cơm, ngước mắt nhìn khắp trên giường.
“Tìm gì?” Tần Hùng hỏi.
Điền Ca chỉ vào chiếc giày xếp gọn gàng dưới giường, lại nhếch mũi chân lên một chút, ngón chân trắng mịn hơi cong, là chân tiểu ca nhi, cong nhỏ dài, cân đối trắng nõn, mu bàn chân và mắt cá chân căng thẳng, còn có mấy vết răng dễ thấy.
Điền Ca đang tìm vớ.
Nhưng vớ cùng áo ngoài quần ngoài đều bị Tần Hùng lấy ra ngâm giặt, Tần Hùng ngồi thẳng ở mép giường, từ trong rương tìm ra một đôi sạch sẽ, ngồi xổm ở mép giường, bàn tay to nắm mắt cá chân Điền Ca, chậm rãi nhẹ nhàng xỏ vào cho hắn, xong xuôi cúi người xuống, hôn một cái vào chỗ cẳng chân, lại cắn một ngụm, lại để lại một vết răng. Thật là thích đến mức không biết làm sao cho phải.
Điền Ca cũng không né, cẳng chân lắc lư, nhẹ nhàng dựa vào vai Tần Hùng, làm người kia tóm được cơ hội, vén ống quần lên, trên cẳng chân lại thêm mấy vết răng.
...
Tần Hùng đã ăn xong, ngồi ở cạnh bàn nhỏ, nhìn Điền Ca ăn cơm từng miếng một.
Có thể thấy được, Điền Ca từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan. Đi đứng nằm ngồi đều ngay ngắn, cho dù đói, ăn cơm cũng nhai kỹ nuốt chậm, nhấm nháp một miếng thức ăn rất lâu rồi mới nuốt, má phồng lên theo nhai, giống như sóc tích trữ thức ăn qua mùa đông.
----- Anh đừng nhìn em mãi như vậy.
Điền Ca sắp bị ánh mắt đó nhìn thấu luôn rồi, làm gì có ai nhìn chằm chằm người khác ăn cơm thẳng tắp như vậy.
Tần Hùng cười gật đầu, tầm mắt lại không dịch chuyển nửa phần, ngày đầu tiên sau hôn nhân, trôi qua cứ như mơ, nằm mơ cũng không đẹp đến thế, chờ Điền Ca ăn gần xong, Tần Hùng mới ôn hòa nói: “Tiểu Ca Nhi, tiền bạc trong nhà, ta nói cho em biết một chút.”
Tần Hùng chính thức bái sư học nghề năm mười chín tuổi, cố gắng xoay sở, sáu lượng bạc bái sư đều là trả góp, trước tiên làm tạp vụ việc nhà nông ở nhà sư phụ, trả đủ bạc, sư phụ mới dẫn hắn lên núi, lại ba năm lăn lộn vất vả, cuối cùng xuất sư. Thú săn có thể bán, cũng có thể giữ lại ăn, dược liệu trong núi sâu phẩm chất tốt, cũng có thể bán được giá cao.
Chuyện đầu tiên sau khi nhà dư dả, Tần Hùng liền đưa hai đứa em đi học ở huyện thành. Em thứ hai Tần Dũng lớn tuổi hơn, không hứng thú nhiều với sách vở chữ nghĩa, rất nhanh bắt tay với bọn lưu manh ở huyện thành, học hút thuốc phá phách thanh lâu, chờ Tần Hùng phát hiện, đã quá muộn.
Tần Dũng sau này tìm được một cô gái ở huyện thành, nói đặc biệt thích, muốn cải tà quy chính cưới cô ấy, nhà gái không cần nhà cửa không cần vàng bạc, nhưng muốn năm mươi lượng sính lễ, rốt cuộc là em trai một tay nuôi lớn, Tần Hùng cắn răng đào rỗng tiền tích cóp mà cho.
Vì chuyện Tần Dũng kết hôn này, nhà không đủ tiền chu cấp cho Tần Bão đi học, lúc này mới tạm nghỉ học nửa năm ở nhà. Tần Bão là mầm đọc sách, đáng tiếc tuổi vào học khai tâm hơi lớn chút, Tần Hùng bảo em trai học hành tử tế, không cần lo chuyện khác.
“Trong nhà còn mười sáu lượng tiền mặt.” Tần Hùng nói, từ trong rương đựng quần áo cũ, lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong chủ yếu là xâu tiền đồng, còn có chút bạc lẻ, Tần Hùng đưa hộp cho Điền Ca, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Điền Ca, nói: “Đã thành thân, tự nhiên nên để vợ ta làm chủ gia đình.”
Chủ gia đình.
Điền Ca nhìn cái hộp gỗ nhỏ trong lòng bàn tay.
Đúng rồi, trước khi mẹ qua đời, đại ca nhị ca đều định kỳ nộp bạc cho mẹ, để mẹ quản lý mọi việc ăn uống mặc trong nhà, có mẹ, Điền Ca rất an tâm. Sau khi mẹ qua đời, những việc này liền chuyển giao sang cho chị dâu.
Bây giờ hắn xuất giá, đáng lẽ nên do mẹ chồng làm việc này, nhưng mẹ Tần Hùng cũng mất sớm. Điền Ca đột nhiên nảy sinh một cảm giác trách nhiệm, nhưng lại lo lắng mình làm không tốt, cái hộp gỗ nhỏ, rõ ràng không nặng, nhưng lại cảm thấy trĩu nặng.
Nhưng nghe Tần Hùng nói tiếp, Điền Ca lại cảm thấy, trách nhiệm này vẫn phải do hắn gánh.
Chưa tính con trâu và mười lăm lượng bạc sính lễ, Tần Hùng riêng tiền “hỉ sự” rải ra hôm qua, thế mà có gần một lượng bạc.
!!! Nhiều tiền như vậy!
Điền Ca cũng từng ăn cỗ cưới nhặt tiền hỉ sự, chỉ bao một đồng tiền tượng trưng là được, Tần Hùng thế mà bao 99 cái hai đồng, 66 cái năm đồng, còn có hai mươi cái mười đồng. Chẳng trách hắn thấy các hương thân mặt mày tươi rói. Hóa ra là gặp được “Tán Tài Đồng Tử” (Cậu bé ban phát tài lộc).
“Tán Tài Đồng Tử” mặc áo vá đơn bạc, chiếc giày mới hắn làm cho cũng tiếc không dám đi đè dưới đáy rương, vẻ mặt đương nhiên kéo tay hắn, giải thích: “Chúng ta cưới nhau cả đời chỉ một lần, tự nhiên nên long trọng chút, mọi người cầm tiền, vui vẻ đến nhà chúng ta, nói chút lời chúc phúc, xua đi chút vận rủi.”
Mấy năm nay Tần Hùng luôn là sao chổi tai họa trong miệng hàng xóm. Những lời đàm tiếu dai dẳng đó, rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến lòng hắn, làm hắn theo bản năng cảm thấy cưới vợ mới, phải xua đuổi “vận rủi” trong nhà trước.
Điền Ca trong lòng căm phẫn, lại đau lòng dữ dội, đứng dậy ôm lấy Tần Hùng, thân hình mảnh khảnh đứng giữa hai chân Tần Hùng, ôm chặt hắn, vỗ vỗ vào lưng rắn chắc kia.
Tần Hùng quá xuề xòa với chính mình, rõ ràng tiền tiết kiệm nhiều hơn đại đa số gia đình trong thôn, nhưng trong chuyện ăn mặc lại hà khắc. Hôm nay hắn thu dọn quần áo, thấy y phục trong rương Tần Hùng không một cái nào tốt, chỗ rách thì vá lỗ nhỏ thì không, quần áo mùa đông dày dặn chẳng có hai cái, thức ăn mang lên núi khi đi làm mùa cũng là cơm nguội dưa muối... Trong mấy năm nay bị mọi người ngầm gọi là “dã nhân”.
Tiền hỉ sự Tần Hùng dùng để xua đuổi “vận rủi” trong miệng, đủ để thêm hai chiếc áo mùa đông nguyên liệu không tồi.
Người này, tốt với các em trai, tốt với hắn như vậy, với chính mình lại quá tệ như thế.
