TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 33

Chương 33: Tâm Sự

 

Điền Ca thần hồn nát thần tính trong nhà, ngoài cửa đột nhiên có người đi tới, là ông trưởng thôn.

Ông trưởng thôn bảo hắn mau chóng chạy ra cửa xem, nói Tần Hùng gặp chuyện trên núi.

Trong lòng Điền Ca quặn đau một trận, luống cuống tay chân chạy ra cửa, ở ngoài cửa gặp được Tần Bão nghỉ học về nhà, liền đưa trước ba lượng tiền sinh hoạt tháng sau cho em.

Chớp mắt thấy trưởng thôn đã không thấy bóng dáng, hỏi những người khác trong thôn Tần Hùng ở đâu, người khác đều không hiểu thủ thế của hắn, còn cười hì hì nói chuyện nhà, gấp đến mức hắn giậm chân liên hồi.

Chờ hắn lau nước mắt chạy về nhà, lại thấy cửa nhà treo phàm trắng, anh thứ hai đội khăn tang, vẻ mặt ủ rũ kéo tay hắn, nói Tần Hùng và cha đều qua đời rồi, hắn và đứa bé trong bụng sau này phải làm sao.

Điền Ca cúi đầu xem vị trí bụng nhỏ, hậu tri hậu giác mình mang thai.

Khoảnh khắc đó nói là vạn niệm câu hôi cũng không quá, Điền Ca gào khóc không tiếng động ở trước cửa.

“Tiểu Ca Nhi, Tiểu Ca Nhi, Điền Ca, tỉnh tỉnh.”

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Điền Ca nức nở đến mức ngực cũng phập phồng theo, cổ họng cay xè, mặt đẫm ướt, mở mắt ra, nhìn thấy Tần Hùng chống ở trên người hắn vẻ mặt nôn nóng.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, bọn họ đều vẫn còn ngủ ngon trên giường.

Điền Ca hậu tri hậu giác vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng sự hoảng loạn và tuyệt vọng trong mơ rõ ràng đến vậy, hắn thở phào một hơi sống sót sau tai nạn, giơ tay liền ôm chặt Tần Hùng.

Hù chết hắn rồi.

Tần Hùng vỗ về lưng Điền Ca, người trong lòng ôm hắn rất chặt, Tần Hùng vừa rồi bị một trận động tĩnh hít không khí tỉnh giấc, quay đầu thấy Điền Ca đầy mặt nước mắt, trong lòng giật mình, nhìn kỹ lại, người vẫn còn ngủ, hẳn là bị mộng đè.

“Mơ đều là giả.” Tần Hùng nhẹ giọng an ủi, lại hỏi: “Mơ thấy gì?”

Nội dung trong mơ thật sự quá không may mắn, Điền Ca hiện tại nghĩ lại còn sợ hãi, hắn lắc đầu, ngồi dậy hôn Tần Hùng, lòng bàn tay tìm kiếm vào ngực hắn.

Điền Ca hôn rất gấp, mang theo một vẻ lo lắng, Tần Hùng tiếp nhận tất cả.

Ánh trăng rọi xuống, đêm đầu xuân vẫn rất lạnh, Tần Hùng kéo chăn lên đắp cho cánh tay Điền Ca lạnh buốt, trong lúc hôn ôn nhu nói: “Muốn làm chuyện đó không?”

Vì phải chuẩn bị công việc vào núi, Tần Hùng gần đây lại bận việc đồng áng mùa xuân, bọn họ đã hai ngày chưa thân mật.

Điền Ca hít hít mũi, ghé vào ngực Tần Hùng, gật gật đầu, tha thiết muốn thân cận với hắn thêm một chút, thân cận hơn nữa.

Que diêm đánh bóng tản ra một luồng mùi khói lửa, ngọn nến trên bàn được thắp sáng, mắt đỏ như thỏ của Điền Ca cũng được chiếu rõ, hắn quấn chăn ngồi trên giường, tóc dài rối bời bị đè ở mép chăn, ánh mắt di chuyển theo Tần Hùng. Đáng thương vô cùng, như bị ủy khuất tày trời gì đó.

Bên ngoài giờ vẫn còn sớm, im ắng, gà còn chưa gáy lần thứ nhất.

Tần Hùng xoay người đi nhà bếp rót một chén nước, ấm nước luôn được ủ ở lò lửa, nước vẫn còn nóng, cho thêm một ít đường trắng vào, trở lại phòng ngủ, vợ đang trông mong nhìn hắn.

“Đừng vội, uống nước nhuận họng trước, chúng ta lại làm việc.” Tần Hùng đi đến mép giường ngồi xuống, ôn nhu nói.

Điền Ca nhấp nước đường, quấn chăn ngồi ở giữa giường, giống như cái bánh chưng tam giác lớn, nghe Tần Hùng nói hơi ngượng ngùng, hắn cũng không gấp lắm.

Uống xong một chén nước, giọng nói vừa rồi khóc nghẹn cảm thấy khá hơn nhiều, tâm trí bất ổn cũng ổn định lại, ngẩng mắt xem, Tần Hùng khoác áo khoác ngồi ở mép giường, ôn nhu nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt còn mang theo vẻ mệt mỏi chưa ngủ tỉnh.

Điền Ca đưa chén sứ rỗng cho Tần Hùng, liếm liếm khóe miệng, đầu lưỡi lan tỏa vị ngọt ngào, lông mi còn dính vào nhau vì nước mắt, hắn lại bỗng nhiên cười rộ lên, từ trong chăn ấm áp vươn tay ôm cổ Tần Hùng.

Đúng vậy, chỉ là mơ thôi.

----- Anh đối với em thật tốt.

“Em là vợ ta, ta không đối với em tốt thì đối với ai tốt.” Tần Hùng thản nhiên đáp, không thổi đèn, cởi áo khoác, ôm Điền Ca cùng nhau ngủ lại trong ổ chăn, cúi người hôn mút khóe miệng ngọt lịm của Điền Ca.

----- Ngủ đi, không làm gì nữa, em ban ngày bận rộn ngoài vườn cả ngày, nên mệt rồi.

“Không mệt.” Tần Hùng bắt lấy đôi tay khoa tay múa chân của Điền Ca, ấn xuống dưới thân mình, hắn nhắm mắt lại, lười biếng hôn mút vào vai cổ trắng nõn của Điền Ca, khẳng định nói: “Tiểu Ca Nhi có tâm sự.”

Điền Ca ngày thường luôn hay cười, đối đãi với mọi việc cũng luôn rất lạc quan, có thể khiến người như vậy khóc thành tiếng trong mơ, Tần Hùng suy nghĩ kỹ lưỡng, vẫn không hiểu, chính sự không rõ ràng này, làm Tần Hùng trong lòng càng không thoải mái, Điền Ca mới gả cho hắn chưa đến nửa năm, đã chịu ấm ức, hắn thế mà một chút cũng không biết nguyên do, hỏi mơ thấy gì, Điền Ca cũng không muốn nói cho hắn...

Đáng tiếc Điền Ca hiện tại bị hôn đến thất điên bát đảo, không thể hiểu được ý vị lời nói của Tần Hùng, cũng không có dấu hiệu muốn “thẳng thắn tâm sự” với Tần Hùng.

Thành hôn gần nửa năm, tần suất hành phòng của bọn họ thường xuyên, ngón tay vừa chạm vào da thịt, Điền Ca liền thuận theo thả lỏng cơ thể, đã rất quen với sự thân mật của đối phương.

Ngón tay Tần Hùng tuy mang theo vết chai hơi thô ráp, nhưng khớp ngón tay rõ ràng, thon dài hữu lực, đêm nay đối với hắn cũng đặc biệt ôn nhu.

Ngủ thiếp đi từ lúc nào không còn ấn tượng, Điền Ca sáng sớm tỉnh lại, nằm trên giường ngủ nướng thêm một lát, bên cạnh đã không có người, hắn mơ hồ nghĩ đến chuyện tối qua, hình như lúc chính hắn ngủ đi, Tần Hùng vẫn chưa kết thúc, nhưng hiện tại cơ thể hắn thoải mái tươi mới sạch sẽ, hẳn là Tần Hùng đã giúp hắn lau rửa.

Trời còn sớm, trên bệ bếp ủ ấm cơm sáng, là món trứng gà chưng duy nhất Tần Hùng có thể làm ngon. Tần Hùng buổi sáng luôn dậy rất sớm, ăn ý mà ôm đồm việc cơm sáng trong nhà, ăn xong liền đi trước bận rộn ngoài đồng.

Điền Ca ăn xong cơm sáng, trước hâm nóng cơm thừa canh cặn, đi sân sau cho Đại Hoàng Nhị Hoàng ăn, hai con chó săn đều đang thời kỳ sung mãn, rất hoạt bát, vừa thấy chủ nhân, liền xoay vòng vẫy đuôi trong lồng, ăng ẳng ăng ẳng kêu to.

Nói cũng kỳ lạ, Đại Hoàng Nhị Hoàng chỉ đối xử với hắn như vậy, trước mặt Tần Hùng thì trầm ổn hơn nhiều, ít nhất không dám nhào qua liếm tay và mặt Tần Hùng.

Tần Hùng nói chó cũng biết nhìn sắc mặt, là hắn quá nuông chiều Đại Hoàng Nhị Hoàng.

Điền Ca ngồi xổm giữa hai con chó, một tay sờ một con, sờ xong ngửi lòng bàn tay, một mùi chó hôi hám, hắn vội vàng đi sân trước múc nước rửa sạch, Tần Hùng không cho hắn sờ chó.

Thả Đại Hoàng Nhị Hoàng ra chơi trong sân, đi theo hắn lượn lờ trong phòng ngoài phòng.

Điền Ca cầm cái cuốc, lúc sắp ra cửa thấy Đại Hoàng Nhị Hoàng nhiệt tình đi theo, vẫn mềm lòng.

----- Đi theo ta sau cửa, không được chạy lung tung.

----- Nếu không sẽ bị đánh.

Đại Hoàng Nhị Hoàng chỉ khè hơi vẫy đuôi.

May mà hai con chó đủ ngoan, không rời nửa bước đi theo chủ nhân.

Điền Ca nhổ sạch cỏ dại vườn rau nhỏ, lại xới đất một lần nữa, hành lá và ớt xanh trong vườn đều lớn lên không tồi, hai người bọn họ ăn không hết, nhưng rau dưa không có nhiều, Điền Ca muốn mua chút cải thảo rau chân vịt cải dầu và hạt cà chua, mỗi loại trồng một ít, Tần Hùng thích ăn rau, đặc biệt là canh rau chân vịt đậu phụ thịt vụn, lần nào làm cũng phải uống hai chén.

Làm xong việc cơ thể cũng ấm áp lên, thậm chí hơi ra mồ hôi, ra nắng, Điền Ca tìm một cục đá, ngồi ở chỗ nắng chiếu đến, nghỉ một lát, nghĩ trước khi lên núi cùng Tần Hùng về nhà cha thăm một chuyến, lại nghĩ giữa trưa nên làm gì ăn, Tần Hùng hẳn là xuống ruộng trồng khoai tây, việc này mệt, phải ăn chút gì ngon.

Điền Ca tùy tiện hái một cọng cỏ dưới chân, cào mũi Đại Hoàng Nhị Hoàng, hai con chó hắt hơi trước sau, dùng chân trước cào mặt.

Chợt hai con chó đều cảnh giác lên, che chắn Điền Ca ở phía sau, đuôi vốn dựng cao rũ xuống, đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hướng đường nhỏ, không sủa thành tiếng, nhưng trong cổ họng cục cục phát ra tiếng cảnh báo.

Khu vực sau núi này chỉ có nhà họ ở, ngày thường không thấy bóng người, động tĩnh này, làm Điền Ca cũng hơi căng thẳng.

Cho đến khi thấy Tần Hùng từ đường nhỏ rẽ lại, hai con chó lập tức nịnh nọt vẫy đuôi, Điền Ca cũng mắt sáng lên, đứng dậy chạy nhanh nghênh đón.

“Trong nhà không thấy người, nghĩ em đến đây.” Tần Hùng nói.

----- Sao anh lại đến?

Bây giờ mới buổi sáng, theo lý mà nói Tần Hùng lúc này hẳn là gieo hạt ở mảnh đất trên núi, mấy ngày nay đều như vậy.

“Hôm nay về nhà cha chơi một ngày.” Tần Hùng nói, “Chúng ta đi sớm, còn có thể kịp một bữa cơm.”

----- Thật không?

“Ừm.” Tần Hùng gật đầu, tâm tư vừa chuyển, hắn cũng không nói dối Điền Ca bao giờ.

Khuôn mặt nhỏ ửng hồng lấm tấm mồ hôi vì lao động của Điền Ca cười rộ lên, vẻ hưng phấn bộc lộ ra ngoài, sau khi thành hôn, Điền Ca cũng thường xuyên về nhà mẹ đẻ, dù sao ở gần, làm được món gì ngon, Điền Ca trong lòng đều nghĩ gửi một phần về nhà, hoặc là mấy cái bánh bao lớn, hoặc là một chén thịt hầm, phần lượng không nhiều, nhưng cũng là một chút thành ý.

Sau này ngẫu nhiên nghe thấy người trong thôn bàn tán, nói hắn ăn cây táo rào cây sung (vô ơn, mang lợi ích nhà chồng về nhà mẹ đẻ), xuất giá rồi còn mỗi ngày về nhà mẹ đẻ, vớt vát lợi ích cho nhà mẹ đẻ, kỳ cục. Điền Ca âm thầm đau lòng một trận, cha bên kia cũng nói, bảo hắn tự mình sống tốt là được, không cần nhớ nhung bọn họ ở chuyện thức ăn, thường xuyên về nhà thăm, đồ vật thì không cần mang.

Lòng người cách một lớp da, vạn nhất Tần Hùng chỉ bằng mặt đồng ý, nhưng trong lòng sinh ác ý, cuối cùng chịu khổ nhìn sắc mặt vẫn là Điền Ca.

Chuyện này Tần Hùng không biết, Điền Ca không nói với hắn, hắn chỉ là hôm nay xới đất, đột nhiên nghĩ đến, Điền Ca đã lâu không về nhà thăm.

Tần Hùng nhặt cái cuốc trên tay, thấy Điền Ca bước chân nhẹ nhàng, cười đến mắt cong cong, liền cảm thấy quyết định này của mình làm không sai.

Về nhà, Điền Ca thấy trời đẹp, quyết định nấu nước gội đầu, tắm xong rồi mới ra cửa, Tần Hùng tự nhiên đều nói tốt.

Lúc nấu nước, Điền Ca không chịu ngồi yên, lại đi vào phòng tìm quần áo lát nữa muốn mặc.

Quần áo vá víu thì mặc ở nhà, không đau lòng. Quần áo tốt áo mới thì mặc về nhà gặp cha, để cha và các anh biết hắn sống rất tốt, cũng dễ yên tâm hơn một chút.

Phối đồ xong cho mình còn chưa tính, phối cho Tần Hùng một bộ nữa, áo trong sạch sẽ, áo dài, áo khoác, quần dài vừa vặn, giày vải và vớ giặt giũ sạch sẽ.

Lúc mùa đông khắc nghiệt không có việc gì làm, Điền Ca liền đặt mua quần áo từ trong ra ngoài cho Tần Hùng, những chiếc áo rách nát trong rương Tần Hùng, cái nào sửa được hắn liền sửa, rách nát không sửa được, liền xé thành mảnh vải đóng đế giày.

Vốn định chỉ gội đầu, sau này nói chuyện với Tần Hùng, liền thành tắm bồn, thùng gỗ lớn pha nửa thùng nước ấm, cả tóc lẫn người, đều tắm. Dù sao Tần Bão còn ở học đường huyện, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.

Nói thật đã lâu chưa dùng thùng gỗ lớn ngâm tắm, một là nấu nước phiền phức, hai là thời tiết quá lạnh, nước cũng lạnh rất nhanh, đều là lấy chậu và khăn lau.

Hôm nay liền tắm ở nhà bếp, lò lửa châm cháy, cả căn phòng đều nóng hổi.

Cổng sân và cửa bếp đều đóng chặt, Điền Ca ngồi trong lòng Tần Hùng, cầm hương di xoa lên người mình, cũng kéo tay Tần Hùng xoa cho hắn. Hương di vẫn là lúc cưới Tần Hùng mua về, ngày thường Điền Ca đều dùng bồ kết, tiếc không dám dùng hương di đâu.

Hơi nước lững lờ bay, Tần Hùng gội đầu cho Điền Ca ở phía sau, vừa mới chuẩn bị ghé lên hôn vào cái lưng trơn bóng kia, Điền Ca đột nhiên quay đầu lại, tóc hất lên, văng nước đầy mặt hắn.

Điền Ca đưa cánh tay đến chóp mũi Tần Hùng, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt hưng phấn, ý là bảo Tần Hùng ngửi thử có thơm không.

Thơm đến muốn mạng. Cánh tay trắng như bánh gạo, còn dính bọt nước.

Tần Hùng trực tiếp há miệng, cắn một vết lên đoạn cổ tay thon thả kia.

back top