Chương 5: Tiểu Người Câm Làm Canh Cá Tiên Hương Cho Ngươi Uống...
Hai ngày sau.
Điền Ca khoác giỏ tre trên khuỷu tay, cùng anh hai đi về phía căn nhà ở phía Bắc nhất làng Thanh Thủy.
Lúc đó là hoàng hôn mặt trời lặn, nửa bầu trời rực vàng.
Bà con trong làng vác nông cụ, đi bộ trên bờ ruộng, vừa đi vừa trò chuyện.
Dưới chiếc nón rơm, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng đều mang theo chút ý cười.
Vụ mùa đầu tiên của năm nay thu hoạch được.
“Điền Ca, đi thong thả, cùng anh hai đi đâu vậy?” Người đi đối diện cười hỏi.
Điền Ca nhếch môi, cười đáp lại trước, rồi đưa tay kéo nhẹ ống tay áo anh hai.
Điền Nhị liền trò chuyện vài câu với mọi người: “Chúng tôi đi nhà gã thợ săn kia, mang chút dưa leo rau xanh nhà trồng sang, phải đi nhanh kẻo trời tối.”
Chuyện Điền Ca rơi xuống nước hai hôm trước đã lan khắp làng.
Nghe nói tiểu ca nhi người câm nhà họ Điền suýt chết đuối, may nhờ gã thợ săn xuống nước cứu người.
“Chúng tôi xin đi trước, không thì trời tối hẳn mất, cô chú các vị đi thong thả.” Điền Nhị nói.
“Ừ, Điền Ca là đứa có phúc, sau cái nạn này, sau này ắt sẽ toàn là ngày lành thôi.”
“Điền Ca, hôm nào rảnh, ghé nhà thím chơi nhé.”
...
Nhìn hai anh em nhà Điền đi xa.
Đoàn người mới nói thêm vài chuyện phiếm.
“Ân nhân cứu mạng, mà chỉ mang ít rau xanh, quá keo kiệt rồi.”
“Nhà họ Điền bị ông bố bệnh tật kia làm kiệt quệ rồi, một thang thuốc hết cả trăm đồng, chẳng còn của cải gì, có rau xanh mang đi là may lắm.”
“Điền Ca che giỏ bằng vải bố, ai biết bên trong có gì. Tôi ngửi thấy mùi thịt.”
“Mũi chó à, tôi thấy rồi, cạnh giỏ lộ ra đầu dưa leo kìa.”
“Vậy có lẽ tôi ngửi nhầm.”
“Các người nghe chưa, bà lão Lý Tú Phân kia, như điên như dại, sau lưng đi khắp nơi nói, Điền Ca bị gã thợ săn kia nhìn hết thân thể...”
...
Mặt trời hoàn toàn lặn xuống.
Bầu trời xanh thẳm, hai bóng người di chuyển trên bờ ruộng.
Điền Ca vén miếng vải bố che giỏ.
Một chén canh cá nấu ớt trắng đục lớn, vẫn đang bốc hơi nóng, không hề bị đổ ra ngoài.
Nhà họ thật sự không có gì đáng giá để tặng.
Điền Ca suy tính, lấy hết tiền riêng của mình — mười tám đồng tiền.
Cậu mua một con cá từ chú Lưu chuyên câu cá trong làng.
Bà con trong làng ngày thường mò được cá nhỏ, ít thịt nhiều xương.
Chú Lưu lại câu được cá lớn năm sáu cân.
Nghe chuyện cậu bị rơi xuống nước, chú Lưu thương tình, bán cá lớn cho cậu với giá rẻ mười tám đồng, chỉ dặn cậu đừng nói cho người khác biết.
Điền Ca thái thịt cá thành miếng, ướp với muối và bột khoai tây, giữ cho thịt tươi ngon.
Cậu phi gừng, tỏi băm trong dầu cho thơm, cho đầu cá và xương cá vào chiên xào, xào dậy mùi thơm, tăng lửa lớn, thêm nước sôi.
Nước canh chuyển sang màu trắng đục.
Cho miếng cá vào, vừa lăn qua đổi màu liền đổ cả thịt lẫn canh vào chiếc chén lớn.
Dưới đáy chén lớn đã lót sẵn măng tây thái lát, giá đỗ, đậu phụ, được nước canh nóng làm chín tới, vị thanh thoát và tươi mới.
Bước cuối cùng, cũng là bước làm tăng hương vị nhất.
Cho ớt xanh hái trong núi, hành lá thái nhỏ vào chén.
Đổ dầu nóng lên trên.
Dầu mỡ bắn tí tách, hương thơm nồng nàn.
Dầu và muối đều phải mua bằng tiền.
Nhưng món này muốn ngon, không thể thiếu hai thứ này.
Điền Ca chắt chiu từng chút gia vị, cẩn thận từng giọt dầu từng hạt muối, khẩu vị vừa vặn hoàn hảo.
Một nửa con cá, cho người nhà ăn.
Một nửa đựng vào giỏ tre, lẫn với dưa leo rau xanh hái trong vườn, mang đi tặng Tần Hùng.
Đúng vào mùa vụ, anh chị dâu đều bận rộn.
Điền Ca vốn định để cháu trai nhỏ Tráng Tráng đi cùng mình tặng quà.
Nhưng anh hai kiên quyết đi cùng cậu, còn nói phải tranh thủ lúc chạng vạng có nhiều người để đi tặng.
Làm chuyện gì cũng công khai minh bạch, để người trong làng có muốn nói xấu cũng không có chỗ để nói.
Gần đến nhà Tần Hùng.
Tần Hùng ở phía bắc nhất của làng, nằm dưới chân núi sau, nơi này thiếu ánh sáng, quanh năm không phơi được nắng.
Âm u, tĩnh mịch.
Điền Ca lớn như vậy, cũng chưa từng đến đây được mấy lần.
Chỉ còn vài chục bước nữa là đến.
Một tiếng kêu sợ hãi lớn vang lên, làm Điền Ca giật nảy mình.
Anh hai ở phía sau cậu, đặt bàn tay lên lưng cậu.
Tiếng động phát ra từ nhà Tần Hùng, khu đất này chỉ có mình nhà anh ta.
“Đại ca, anh đánh đi! Anh đánh chết em đi, dù sao chỉ có em ba là em trai ruột của anh, anh trước giờ đều coi thường em!”
Giọng người thanh niên lớn tiếng, ôm đầu, lén lút ló ra từ cửa chính.
Người đàn ông bước ra sau đó, tay cầm cây chổi, cao hơn người đàn ông phía trước, vóc dáng cũng rõ ràng là cường tráng hơn.
Chính là Tần Hùng.
“Kia là em trai thứ hai của Tần Hùng, Tần Dũng, em chưa gặp bao giờ, nó cưới vợ năm nay, đã ra ở riêng lập nhà rồi.” Điền Nhị chỉ vào người đàn ông đang chạy trối chết kia, nói với Điền Ca.
Điền Ca gật đầu.
“Đại ca, anh không thể đối xử với em như vậy, em cũng là em trai ruột của anh. Lúc phân gia em không lấy một hạt gạo nào của nhà, giờ em chỉ mượn anh mười lượng bạc, em làm ăn tốt, em sẽ trả anh gấp đôi gấp ba.”
“Cút.”
“Đại ca...”
Điền Ca nhìn Tần Hùng đánh người đàn ông kia chạy đi, ngay cả cây chổi cũng bị ném văng ra thật xa.
Thật hung dữ.
Điền Ca để anh hai đi trước mình.
Mắt nhìn đã đi đến trước cửa.
Hơn nửa người Điền Ca nép sau anh hai, ngẩng đầu nhìn Tần Hùng một cái.
Khoảng cách gần như vậy, vừa lúc đối diện.
Trong cặp mắt sắc bén kia, ẩn hiện sự giận dữ vừa rồi, kết hợp với vết sẹo dài bên má, càng hiện vẻ hung tợn.
Điền Ca thầm nghĩ, may mắn là anh hai đi cùng cậu.
Nếu là cháu trai nhút nhát Tráng Tráng, không chừng đã sợ khóc.
Cậu cụp mắt xuống né tránh, đột nhiên nhìn thấy đôi giày vải đen của Tần Hùng.
Mũi hai chiếc giày đều rách một lỗ, lộ ra ngón chân.
Hơi buồn cười, Điền Ca nhịn không được cười thầm trong lòng, cũng không còn sợ người này nữa.
“Tần đại ca, ăn cơm tối chưa?” Điền Nhị thân thiện chào hỏi.
Tần Hùng 26 tuổi, Điền Nhị năm nay 24.
Tần Hùng lại còn giúp nhà họ một ân huệ lớn, Điền Nhị nên gọi một tiếng đại ca.
“Ừ.” Tần Hùng gật đầu, “Vào nhà ngồi đi, có chuyện gì vào nhà nói.”
“Vậy thì tốt quá, làm phiền.”
Nếu anh hai đã nói vậy, Điền Ca đành đi theo anh hai, bước qua ngưỡng cửa, vào trong sân.
Đập vào mắt là một gian nhà ngói nhỏ.
Bên phải nhà ngói có xây thêm gian phụ, bên trong lờ mờ có ánh lửa, hẳn là nhà bếp.
Bên trái nhà ngói dựng một lán tranh, lán chứa đầy củi lửa được xếp gọn gàng.
Mọi người đều bắt đầu tích trữ củi vào mùa thu, bây giờ mới là mùa hè.
Nhà Điền Ca đã được coi là chăm chỉ, cũng không có nhiều củi như vậy, cậu không khỏi nhìn thêm hai mắt.
“Đại ca, có khách sao?” Một thanh niên trẻ tuổi đột nhiên bước ra từ nhà bếp, tay còn bưng chén.
Trông không quá mười mấy tuổi, mặt mũi sáng sủa, nhưng nhìn bờ vai rộng và vóc dáng cao lớn, không giống tiểu ca nhi.
Điền Ca không khỏi so sánh, nhưng râu trên mặt Tần Hùng quá nhiều, cậu không thấy rõ hai anh em này có giống nhau không.
Họ được Tần Hùng mời vào nhà bếp, ngồi quanh bếp lửa.
Đồ đạc trong phòng đại khái là ngăn nắp, chỉ là củi trên đất ngổn ngang, trong góc tường chất đống giày, cuốc, liềm...
Chiếc ghế dài đặt trên tường bám đầy bụi, Tần Hùng lấy lá bắp lau.
Giữa bếp lửa có đặt nồi, trong nồi là một mớ rau dại không rõ loại gì, lẫn lộn dưa muối, hạt bắp, lát thịt khô, nghe có vẻ hơi khét.
Nước canh có vẻ đủ, nhưng hình thức thật sự không ngon miệng.
“Điền đại ca, Tiểu Điền ca, hai người chưa ăn cơm chứ, nếu không chê thì cùng ăn chút,” Tần Bão nhiệt tình định đi lấy chén.
Họ vừa rồi đã làm quen, biết Tần Bão là em trai út của Tần Hùng.
Cũng là một hán tử, năm nay mới mười ba tuổi.
Điền Nhị vội vàng từ chối khéo, nói họ đã ăn cơm xong mới qua.
Tần Hùng đi ra phòng ngoài, rót hai chén nước mang vào.
Miệng chén có chỗ sứt mẻ, nhưng sạch sẽ. Trong chén có hơi nước mờ mịt, là nước ấm.
Đi đường xa, Điền Ca quả thật khát.
Điền Nhị nhận lấy hai chén nước, đưa một chén cho Điền Ca.
Điền Ca trước tiên làm thủ thế “Cảm ơn” với Tần Hùng, nhếch khóe miệng cười.
Tần Hùng gật đầu tỏ vẻ đã biết, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, cũng không nói lời nào.
Người này giống như nước dưới đáy sông, ngay cả trong mùa hè cũng lạnh lẽo.
Thật lạnh lùng.
Điền Ca quay đầu đi, quyết định giữ phép tắc là đủ, không cần lấy mặt nóng dán mặt lạnh nữa.
Cậu nâng chén nước lên, nhấp một ngụm.
!
Điền Ca mở to mắt, không thể tin được, thử nếm thêm lần nữa.
Thật sự là ngọt.
Thật ngọt.
Là nước đường.
Đường trắng rất quý, một trăm đồng tiền mới đổi được một cân, một cân chỉ có chút xíu.
Lúc còn nhỏ, Điền Ca bị bệnh, mẹ cậu thường pha nước đường cho cậu uống.
Điền Ca vì thế, còn từng lén giả bệnh.
Tần Hùng lại pha nước đường cho cậu và anh hai uống.
Điền Ca ngước mắt quan sát, nhưng Tần Hùng đang nói chuyện với anh hai cậu, lần này không đối diện được với anh ấy.
“Tần đại ca, hôm đó nhờ có anh ra tay, cứu mạng Điền Ca nhà tôi.” Điền Nhị lấy giỏ tre ra, “Món rau này là nhà chúng tôi tự trồng, canh cá nấu ớt là Điền Ca làm, đều không phải vật quý giá gì, Tần đại ca đừng chê.”
Món canh cá do chính mình làm được mang ra, Điền Ca không kịp uống nước đường nữa, hồi hộp.
Mắt cậu tuy không động đậy, nhưng hai lỗ tai đều dựng lên nghe ngóng.
Điền Nhị liếc mắt qua, liền biết em trai mình đang nghĩ gì.
“Tay nghề em trai tôi không tồi đâu, người nhà đều thích ăn món nó làm.” Điền Nhị không hề tiếc lời khen.
“Cảm ơn.” Tần Hùng nhận lấy chén nói.
Không còn lời nào khác.
Đôi tai Điền Ca đang dựng thẳng rủ xuống, cậu uống từng ngụm nước đường trong chén.
“Oa, Tiểu Điền ca, món canh cá này nghe thơm quá a, tay nghề của cậu thật lợi hại.” Vẫn là Tần Bão biết ý, cầm đũa lên rục rịch, “Tôi chỉ ngửi thôi mà đã muốn chảy nước miếng.”
Tần Bão gắp một miếng cá, hàm vào miệng, kêu lên một tiếng.
Điền Ca giật mình, còn tưởng là thịt cá có vấn đề gì.
Kết quả Tần Bão cảm động đến mức mắt ngấn nước: “Ngon thật, Tiểu Điền ca, ngon quá! Hóa ra thịt cá còn có thể có mùi vị này sao! Anh tôi nấu cá, thịt đều nát thành bã, chỉ còn xương thôi.”
“Tần Bão, ăn thì ăn, đừng nói nhiều.” Tần Hùng trách mắng một tiếng.
Tần Bão im miệng, cười hì hì chuyên tâm ăn cá.
Nhìn lại Điền Ca, bên má cậu hiện lên hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, là vui sướng từ tận đáy lòng.
