TÔI ÔM CON GÁI RA TÙ, LẠI GẶP ĐƯỢC CHA THƯỢNG TƯỚNG CỦA NÓ

Chương 11

Tôi không chắc chắn Diệp Bạc Diễm đã nghe thấy những gì bên ngoài phòng bệnh.

Tuy nhiên, tôi quyết định đánh cược một lần.

Độ cách âm của phòng bệnh sang trọng.

Tôi không để lại dấu vết gì mà liếc nhìn Lâm Thiên Nhiên:

“Tôi đã nói rồi, anh có đối xử tốt với Giang Hận Diệp không?”

“Đương nhiên, con bé là con gái tôi!”

Diệp Bạc Diễm không hề do dự.

Và tôi nhìn thấy Lâm Thiên Nhiên khẽ gật đầu, tôi mới mở lời:

“Tôi cố ý quyến rũ Diệp thượng tướng, thay thuốc ức chế của anh ấy, vọng tưởng mang thai con của cấp trên để một bước lên mây, tiếc là sự việc không như ý, tôi bị Tòa án Quân sự xét xử công bằng.”

Diệp Bạc Diễm nheo mắt:

“Cậu nói cậu muốn mang thai con của tôi, nhưng sao cậu lại khiến tôi mất trí nhớ?”

“Tác dụng phụ của thuốc thôi, tôi xui xẻo thôi.”

Tôi xoạc tay nhún vai, hoàn toàn là một thái độ heo c.h.ế.t không sợ nước sôi.

Ký ức của Diệp Bạc Diễm chưa phục hồi.

Chuyện lúc đó không thể kiểm chứng, anh ta chỉ có thể chắp vá từ lời của người trong cuộc.

Diệp Bạc Diễm day thái dương, vẻ mặt đau khổ.

Ký ức lúc đó của anh ta là một khoảng trống.

Nhưng dù anh ta có hỏi thăm khắp nơi, hay tra cứu hồ sơ.

Kẻ chủ mưu đều chỉ về phía tôi.

Không đúng, không đúng.

Diệp Bạc Diễm lắc đầu.

Khổ sở lẩm bẩm:

“Tại sao… tại sao, tôi rõ ràng không nhớ cậu, nhưng tôi lại không tin. Cậu không phải là người như vậy.”

“Người c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì mồi, tôi muốn mẫu bằng tử quý gả vào hào môn thôi.”

Diệp Bạc Diễm nghe lời tôi nói.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh mắt như một vũng nước sâu u ám:

“Vậy thì như ý cậu muốn, tôi muốn cưới cậu. Tiện dân không có quyền từ chối.”

 

 

back top