TÔI ÔM CON GÁI RA TÙ, LẠI GẶP ĐƯỢC CHA THƯỢNG TƯỚNG CỦA NÓ

Chương 12

“Cái gì?!”

Lâm Thiên Nhiên phản ứng còn mạnh hơn tôi.

Hắn ta không thể tin được nhìn Diệp Bạc Diễm.

Dường như khó hiểu, vị Diệp thượng tướng cao cao tại thượng, cự người ngàn dặm kia.

Lại cam tâm cưới một tù nhân, một người sắp chết!

Thà cưới một người như vậy còn hơn nhìn hắn một cái.

Bao nhiêu năm qua, hắn cẩn thận từng li từng tí, tự rèn luyện thành Omega ưu tú nhất.

Cuối cùng, vẫn không bằng một kẻ ti tiện, mưu mô, quyến rũ cấp trên!

Lâm Thiên Nhiên dường như muốn khóc:

“Bạc Diễm, anh không thể như vậy… Anh đặt tôi ở đâu? Tôi là gì…”

Hắn ta thực sự khóc.

Nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, như thể đã được huấn luyện, lê hoa đái vũ.

Vô cùng tao nhã.

“Tôi không đồng ý.”

Tôi nhìn thẳng vào Diệp Bạc Diễm, từ chối.

“Tại sao?”

“Vì tôi hận anh, cầu mà không được nên chuyển thành hận.”

Diệp Bạc Diễm từ từ tháo găng tay da.

Ngón tay anh ta lướt nhẹ trên má tôi đầy ám muội:

“Không sao, cậu không có quyền từ chối.”

“Ba, cha Diệp—”

Trong lúc ba người đang giằng co, Giang Hận Diệp không biết ý tứ gì mà từ khe cửa chui vào.

Diệp Bạc Diễm vừa thấy Giang Hận Diệp liền ôm nó vào lòng.

“Để cha ôm một cái!”

“Aye—"

Giang Hận Diệp cười ngây ngô trong hạnh phúc.

Ở chỗ tôi, nó chưa từng nhận được sự đối xử như vậy.

Tôi biết tôi nợ con bé.

Nhưng những gì tôi có thể cho, tôi đều đã cho rồi.

Nhìn hai cha con đùa giỡn vui vẻ, tôi chỉ biết thở dài:

Có cha giàu, liền quên cha nghèo.

Tôi gọi một tiếng Giang Hận Diệp.

Sau đó chỉ vào Lâm Thiên Nhiên nói:

“Giang Hận Diệp, gọi chú ấy là cha Lâm.”

Giang Hận Diệp vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao, người ta không thể có ba người cha, kỳ lạ quá.”

Diệp Bạc Diễm giận dữ:

“Giang Diểu! Cậu có ý gì! Cậu hận tôi đến mức này sao! Ngay cả con gái mình cũng không cần nữa sao!”

Tôi không để ý đến Diệp Bạc Diễm.

Trực tiếp giải thích với Giang Hận Diệp:

“Vì cha không còn là cha của con nữa, con chỉ có hai người cha.”

Tôi chỉ vào Diệp Bạc Diễm, rồi chỉ vào Lâm Thiên Nhiên.

Diệp Bạc Diễm giữ chặt sau gáy tôi, buộc tôi phải nhìn anh ta:

“Giang Diểu, dù có hận tôi, cậu cũng đừng hòng rời xa tôi!”

Tôi bình tĩnh như người ngoài cuộc.

Giống như một vũng nước tù đọng không chút sóng gợn.

Giang Hận Diệp nhìn tôi, hoảng hốt:

“Ba, con xin lỗi,” con bé nhảy ra khỏi lòng Diệp Bạc Diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lòng bàn tay tôi, “Con không cố ý bỏ đi.”

Tôi thở dài, “Cha không nói giận đâu, cha nói thật đấy.”

Vì cha sắp c.h.ế.t rồi.

Cho nên con hãy mau lớn, hiểu chuyện đi…

Hãy quên đi người cha không yêu con này.

“Ba, ba khóc ạ?”

Giang Hận Diệp nhào vào lòng tôi lau nước mắt cho tôi.

“Ba là đồ nhát gan! Có phải ba sợ con nhận cha Diệp rồi thì sẽ không cần ba nữa không, hóa ra ba cũng biết chột dạ à…”

Giang Hận Diệp tiếp tục tự mình nói:

“Không phải con muốn tìm cha Diệp đâu, là ba đấy, ba nói ba rất nhớ người.”

“Cha không nói.”

“Ba nói trong mơ, ba ôm con khóc, con thấy ba cần cha Diệp hơn con.”

“Con nghe nhầm rồi.”

“Cho nên con muốn tìm cha Diệp, như vậy ba sẽ vui vẻ, con muốn ba vui vẻ, con không muốn thấy ba khóc.”

“Cha không khóc, cha ngáy đấy, con nghe nhầm rồi.”

Giang Hận Diệp bám chặt lấy tôi:

“Con chỉ cần ba, con muốn đi theo ba, dù không có cha Diệp cũng không sao.”

 

 

back top