TÔI ÔM CON GÁI RA TÙ, LẠI GẶP ĐƯỢC CHA THƯỢNG TƯỚNG CỦA NÓ

Chương 14

Tôi vẫn bị Diệp Bạc Diễm đưa về biệt thự của anh ta.

Giang Hận Diệp có cả một căn phòng đầy quần áo mới đẹp đẽ.

Con bé vốn đã xinh xắn.

Còn tôi gầy đi rất nhiều, mặc quần áo nào cũng không đứng dáng.

Hộp sữa mà trước đây tôi phải cố gắng cả ngày mới đổi được bằng điểm tích lũy.

Ở nhà họ Diệp nhiều như không mất tiền vậy.

Ngoài vị nguyên bản, còn có vị Cacao, vị Dừa, vị Táo đỏ…

Uống đến nỗi Giang Hận Diệp béo lên thấy rõ vài cân.

Lúc mới đưa Giang Hận Diệp về nhà họ Diệp.

Họ còn khen tôi nuôi tốt.

Nói là trắng trẻo, mũm mĩm.

Tôi không dám nói, Giang Hận Diệp lớn lên trong tù.

Giang Hận Diệp phần lớn thời gian học gia sư tại nhà.

Diệp Bạc Diễm thì tăng cường sự hiện diện trước mặt tôi.

Anh ta phiền não:

“Tại sao vẫn gầy như vậy?”

Tôi không nói gì.

Anh ta khẽ cắn vào tuyến thể của tôi, “Chiều nay đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra, sắc mặt cậu không tốt, dù là mệt mỏi mấy ngày trước, bây giờ cũng nên hồi phục rồi.”

Tôi căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Bạc Diễm:

“Tôi không đi!”

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi phải không, cậu không có quyền từ chối.”

Tay Diệp Bạc Diễm luồn từ vạt áo tôi vào, di chuyển lên trên.

Nơi nó đi qua, đều châm lửa khắp nơi.

Tôi thanh tâm quả dục hơn mười năm.

Làm sao chịu đựng được sự khiêu khích này.

Ngay lập tức có phản ứng.

Diệp Bạc Diễm cười trầm, trêu chọc nhìn tôi:

“Không phải nói hận tôi sao, sao lại có phản ứng?”

“Miễn phí, không dùng thì phí.”

“Cậu…” Diệp Bạc Diễm khẽ cười, bất lực cúi đầu, “Miễn phí không có hàng tốt đâu, tôi chưa làm cho ai bao giờ, cậu đừng chê.”

Ba phút sau.

Diệp Bạc Diễm ngẩng đầu, yết hầu lên xuống.

Liếm l.i.ế.m vết tích còn sót lại trên môi.

“Nhanh thật.”

Tôi đưa tay che mắt, vẫn chưa bình phục khỏi cơn tê dại.

Tôi cau mày:

“Anh nhổ ra đi chứ.”

Diệp Bạc Diễm mở miệng, ra hiệu nói tôi đã chậm:

“Từ khi gặp cậu, tôi trở nên rất kỳ lạ, m.á.u thịt trong cơ thể đều gào thét, muốn ăn cậu, Giang Diểu… Rốt cuộc cậu là ai…”

Tôi không thể nói.

Để Diệp Bạc Diễm quên việc đưa tôi đi bệnh viện.

Tôi khẽ đá vào chân Diệp Bạc Diễm, “Hàng miễn phí chỉ có trình độ này thôi sao, mau tiếp tục đi!”

Mắt Diệp Bạc Diễm sáng lên.

Nhanh chóng lại tối sầm:

“Không được, cậu không chịu nổi.”

“Anh có phải là không được không? Lải nhải mãi.”

“Kích tướng pháp?”

Diệp Bạc Diễm nheo mắt, “Cậu sợ bệnh viện? Cậu đang lo lắng điều gì?”

Chết tiệt.

Sao người này lại nhạy bén đến thế!

“Đừng chuyển chủ đề nữa, lửa tôi lên rồi, anh không chịu trách nhiệm dập tắt sao?”

Diệp Bạc Diễm bóp cằm tôi:

“Rốt cuộc ai đang chuyển chủ đề?”

Nói rồi trực tiếp ôm tôi lên, đi về phía phòng tắm.

“Bây giờ ta sẽ đưa anh đi bệnh viện.”

“Tôi không đi!”

“Rốt cuộc cậu đang giấu tôi điều gì! Cậu và Lâm Thiên Nhiên rốt cuộc đã giấu tôi điều gì!”

Miệng anh ta nói cứng rắn.

Nhưng động tác làm sạch cho tôi lại dịu dàng đến bất ngờ.

Tôi không thể nói.

Diệp Bạc Diễm lúc đó không phải là không tra ra tôi.

Nhưng trong hồ sơ của tôi ghi là án tử hình.

Anh ta luôn nghĩ tôi đã chết.

Đành phải tìm người trong cuộc năm đó là Lâm Thiên Nhiên để phục hồi ký ức.

Nhưng ký ức Lâm Thiên Nhiên cung cấp cho anh ta, đương nhiên là sai.

Diệp Bạc Diễm không tin.

Tiềm thức của anh ta chính là không tin.

Sau này anh ta mới biết, hóa ra tôi còn sống, tôi chưa chết.

Nếu bây giờ tôi nói cho anh ta sự thật.

Và rồi rất nhanh, chưa đầy nửa tháng, tôi chết.

Diệp Bạc Diễm phải làm sao?

Ân hận cả đời sao?

 

 

back top