TÔI ÔM CON GÁI RA TÙ, LẠI GẶP ĐƯỢC CHA THƯỢNG TƯỚNG CỦA NÓ

Chương 15

Đột nhiên, cơ thể tôi bắt đầu nóng lên.

Đặc biệt là sau gáy, nóng đến mức khó chịu.

Chậc.

Vừa bị Diệp Bạc Diễm kích thích, kỳ phát tình đến sớm rồi.

Pheromone tranh nhau tuôn trào.

“Thuốc ức chế…”

Tôi nhìn về phía Diệp Bạc Diễm.

Diệp Bạc Diễm đứng sững tại chỗ.

“Pheromone của cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”

Diệp Bạc Diễm ôm đầu, đau đớn ngồi xổm xuống.

“Nhớ lại, nhớ lại đi!”

Tôi vội vàng bò ra khỏi bồn tắm, “Diệp Bạc Diễm! Đừng nghĩ nữa, không cần nghĩ, tôi là Giang Diểu mà, tôi đang ở ngay trước mặt anh, tại sao anh cứ phải nhớ lại chứ?”

Diệp Bạc Diễm nắm tay, đ.ấ.m liên tục vào trán:

“Không ai nói cho tôi, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, tại sao không ai nói cho tôi biết?”

“Anh không làm sai, Diệp Bạc Diễm.”

Tôi không thể nắm được cổ tay Diệp Bạc Diễm.

Anh ta quá mạnh.

Cứ như là đang tự ngược đãi.

Tôi ôm lấy Diệp Bạc Diễm đang ngồi sụp xuống đất.

Úp mặt vào hõm cổ anh ta.

Khóc nấc lên từng tiếng.

Tôi cảm nhận được cánh tay Diệp Bạc Diễm siết chặt, ôm tôi khảm sâu vào lòng.

Như thể muốn bóp gãy xương sườn tôi.

Hòa vào m.á.u thịt anh ta, không bao giờ chia lìa nữa.

Anh ta khẽ gọi tôi:

“Giang Diểu.”

Cả người tôi cứng đờ, máy móc quay đầu nhìn anh ta.

Anh ta… đã nhớ lại rồi.

 

 

back top