Chuyện tình của tôi và Diêu Triết thực ra rất đơn giản.
Chúng tôi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ thuở bé. Xuất thân của cậu ấy hơi phức tạp, gần như lớn lên trong hoàn cảnh "ăn nhờ ở đậu".
Diêu Triết bị cha mẹ bỏ rơi, sống trong viện phúc lợi cho đến năm ba tuổi thì được cô ruột tìm thấy và đón về nuôi.
Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu, năm cậu ấy bảy tuổi thì cô qua đời.
Dượng không muốn nuôi, tùy tiện ném cậu ấy cho những người thân khác, nhưng không ai muốn nhận.
Có lẽ cậu ấy chịu không nổi cuộc sống như vậy nữa, một ngày nọ, Diêu Triết dầm mưa to một mình đi bộ về lại viện phúc lợi.
Viện thường không nhận những đứa trẻ lớn như cậu ấy, may mắn là vị viện trưởng tốt bụng vẫn giữ cậu ấy lại. Còn nhà tôi thì ở ngay gần đó.
Mẹ tôi chỉ có tôi là con, sợ tôi cô đơn nên khuyến khích tôi đi chơi với các bạn nhỏ ở viện.
Tính tôi hoạt bát, nhanh chóng trở thành thủ lĩnh, mọi người đều thích quấn quýt bên tôi. Chỉ có một người, luôn lảng tránh ở góc xa— đó chính là Diêu Triết.
Tôi chú ý đến cậu ấy, đã thử rủ chơi cùng, nhưng lần nào cậu ấy cũng lắc đầu từ chối.
Hồi đó tôi còn nhỏ, lòng tự trọng cao, thầm nghĩ: Dám từ chối mình à?
Tức giận, tôi liền dẫn đám trẻ khác chạy đi chơi chỗ khác, cố tình không cho cậu ấy xem.
Nhưng sau này tôi phát hiện, dù chúng tôi đi đâu, Diêu Triết cũng sẽ lẳng lặng xuất hiện ở một nơi không xa, một mình nhìn chúng tôi.
Cậu ấy chỉ là không muốn tham gia.
Cho đến một hôm, tôi tình cờ nghe thấy Viện trưởng nói chuyện với cậu ấy. Viện trưởng hỏi tại sao cậu ấy không chơi cùng chúng tôi, cậu ấy thì thầm: “Cháu bẩn, sợ làm bẩn Quản Thanh.”
Lúc này tôi mới để ý, quần áo của Diêu Triết đúng là cũ. Không, không chỉ cũ, mà là loại bị rất nhiều người mặc qua, giặt đến bạc phếch.
Về nhà, tôi hỏi mẹ. Mẹ tôi bảo, những bé trai lớn như Diêu Triết rất ít được người ta quyên tặng quần áo.
Nghe xong, tôi im lặng một lát, ngẩng đầu nói: “Vậy… con có thể cho cậu ấy mặc quần áo của con không?”
Hồi đó tôi thực ra nhỏ hơn Diêu Triết hai tuổi, nhưng vì cậu ấy suy dinh dưỡng lâu ngày nên vóc dáng thậm chí còn không cao bằng tôi. Quần áo của tôi, cậu ấy hẳn là mặc vừa.
Mẹ tôi nghe xong, dịu dàng xoa mặt tôi, khẽ nói: “Tiểu Thanh, con hiểu chuyện rồi.”
Tôi hơi ngại, gạt tay mẹ ra, chạy thẳng về phòng.
Tôi lục tìm mấy bộ quần áo mẹ vừa mua, còn chưa kịp mặc thì đã lớn hơn rồi, xếp ngay ngắn lại, giấu vào một cái túi không lộ ra ngoài.
Tôi không muốn người khác thấy tôi tặng quà cho Diêu Triết, nếu không đám nhóc bám đuôi kia chắc chắn sẽ vây lấy tôi.
Sắp xếp xong, tôi chạy bộ đến viện phúc lợi.
Lúc đó các bạn nhỏ chưa tan học, sân viện vắng tanh. Tôi xách túi đi loanh quanh vô định, bất giác đi đến phía sau phòng làm việc của Viện trưởng.
Cửa sổ mở, tôi nghe thấy Viện trưởng đang nói chuyện với một chị gái.
“Viện trưởng, cô tính giữ Diêu Triết lại đây mãi sao?”
“Ừm.” Viện trưởng thở dài, “Thằng bé không còn người thân nào để dựa vào. Cô ruột nó từng nói với tôi, nó sinh ra vốn dĩ đã không được mong chờ, nếu không tên nó cũng chẳng phải là…”
Diêu Triết.
Chết yểu.
Khi đó, tôi chưa hiểu được ý nghĩa hai từ đó. Mãi đến sau này, lần đầu tiên học được từ "chết yểu" trong giờ Ngữ văn, tôi mới chợt hiểu ra— hóa ra cái tên của cậu ấy, ngay từ đầu, đã là một nguyện vọng không ai muốn thốt ra.
Thực ra, lên cấp hai, tôi đã phát hiện Diêu Triết khác những người bạn khác.
Cậu ấy quá bám người, cứ như muốn dính chặt lấy tôi.
Mỗi lần tôi kết bạn mới và rủ đi chơi, cậu ấy luôn lặng lẽ đi theo phía sau, không tham gia, không nói gì, chỉ cố chấp ở một góc trong tầm mắt tôi.
Tôi hiểu chúng tôi lớn lên cùng nhau, tình cảm đương nhiên khác biệt. Nhưng tâm lý tuổi thiếu niên luôn thích những điều mới mẻ, ai muốn mãi mãi chỉ bầu bạn với cùng một người?
Thật quá nhàm chán.
Vì chuyện này, tôi đã làm ầm lên với cậu ấy rất nhiều lần.
Cũng không hẳn là cãi nhau, phần lớn là tôi đơn phương quở trách, còn cậu ấy cúi đầu im lặng lắng nghe.
Tôi hỏi “Lần sau còn theo nữa không”, cậu ấy luôn lắc đầu. Nhưng lần tiếp theo, cái bóng người gầy gò đó vẫn xuất hiện ở không xa.
Dần dà, tôi cũng lười nói, dứt khoát làm như không nhìn thấy cậu ấy.
Năm cấp Ba, chúng tôi bùng nổ trận cãi vã lớn nhất.
Chúng tôi không chung lớp: cậu ấy ở lớp chuyên cuối hành lang, còn tôi ở lớp thường bên kia. Khoảng cách khiến việc gặp mặt trở nên xa xỉ.
Cậu ấy nói muốn cùng nhau đi học, về nhà, nhưng lớp cậu ấy có thêm giờ học phụ đạo so với lớp thường của tôi. Tôi không muốn chờ, trực tiếp từ chối.
Cậu ấy không kiên trì, chỉ khẽ nói: “Vậy cậu chú ý an toàn.”
Tôi qua loa đáp lại “Cậu cũng vậy”, rồi vội vàng tách ra.
Ở trường, thỉnh thoảng cậu ấy gặp tôi sẽ chào hỏi, nhưng tôi thường quay mặt đi, làm như không thấy.
Hồi đó tôi rất sĩ diện, mà tiếng tăm của Diêu Triết ở trường không tốt, ai cũng bảo cậu ấy khép kín, kỳ quái, gầy trơ xương, như có vấn đề tâm lý.
Người ta nói nhiều, ngay cả tôi cũng bắt đầu nhìn cậu ấy bằng ánh mắt như vậy.
Rõ ràng tôi là người hiểu rõ nhất, cậu ấy không phải như vậy.
Sáng hôm xảy ra cãi vã, cậu ấy bảo giờ phụ đạo bị hủy, muốn cùng tôi về nhà.
Tôi không kịp suy nghĩ đã buột miệng: “Tan học sớm thì tự về đi chứ, sao cứ phải đi cùng tớ? Tớ không có bạn bè khác à?”
Lời vừa thốt ra, tôi lập tức hối hận.
Tay Diêu Triết đặt trên vai tôi từ từ rũ xuống, mái tóc quá dài che khuất đôi mắt, không thấy rõ biểu cảm. Cậu ấy nói:
“Cậu… ghét đi cùng tớ đến thế sao?”
Cậu ấy chậm rãi ngẩng đầu, tôi nhìn sắc mặt cậu ấy, nhất thời không nói nên lời.
Tôi chưa từng thấy cậu ấy buồn bã đến vậy.
“Tớ khiến cậu, khó xử đến thế sao?”
“Xin lỗi.”
Cậu ấy không đợi tôi trả lời, quay người biến mất ở cuối hành lang.
Sau chuyện đó, cả ngày tôi thất thần, nhận ra hình như mình đã làm sai thật rồi.
Diêu Triết kỳ thực chẳng có gì không tốt, cậu ấy chỉ bám người một chút, sợ người lạ một chút, tôi đối xử với cậu ấy như vậy thật sự là…
“Quản Thanh!” Tiếng lớp trưởng gọi cắt ngang suy nghĩ của tôi, “Giúp chuyển ít dụng cụ cho Đại hội thể thao ngày mai được không?”
“Không thành vấn đề.”
Tôi đi theo lớp trưởng, hoàn toàn quên mất chiếc điện thoại trong hộc bàn.
Dọn xong dụng cụ, ngoài cửa sổ đã bắt đầu lất phất mưa, rồi có dấu hiệu mưa càng lúc càng to. Lớp trưởng lo lắng nói: “Mưa lớn quá, tớ bảo bố tớ tiện đường chở cậu về nhé?”
Tôi đương nhiên không từ chối ý tốt của cậu ấy, cười nói: “Cảm ơn nhé.”
