TÔI VÀ BẠN TRAI CŨ CÙNG BỊ BẮT CÁ HAI TAY

Chương 6

Cuối cùng về đến nhà, tôi dùng cặp sách che mưa lớn chạy vào cửa, lại thấy mẹ đang đứng ngoài cửa chờ tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Tiểu Thanh, con về rồi!”

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Sao con không trả lời điện thoại mẹ?”

“À?” Tôi theo phản xạ móc túi, lại thấy túi trống rỗng.

Chết rồi, mình để quên điện thoại ở trường.

“Thôi thôi, về là tốt rồi.” Mẹ đẩy tôi vào nhà, lau tóc ướt cho tôi, “Con nhắn tin cho Tiểu Triết, bảo là con đã về nhà.”

“Nhắn cho cậu ấy làm gì.” Tôi vừa nghe thấy tên Diêu Triết lại nhớ đến chuyện sáng nay, khó chịu nói: “Mẹ nhắn đi.”

“Sao thế, hai đứa lại gây gổ à?” Mẹ đặt thức ăn lên bàn, “Lúc nãy con không bắt máy, mẹ gọi cho Tiểu Triết. Mưa lớn thế này, chắc cậu ấy còn đang tìm con đấy. Nghe lời, nhắn tin cho cậu ấy đi.”

“Tìm con á? Chắc về nhà rồi chứ gì.” Tôi cười khẩy hai tiếng, chạy ra cửa nhìn sang nhà Diêu Triết— hiện tại cậu ấy dọn đến nhà thuê cạnh nhà tôi do Viện trưởng tạm lo.

Cửa nhà cậu ấy vẫn khóa, xem ra thật sự chưa về. Ngoài trời mưa lớn như vậy, dù khó chịu nhưng tôi vẫn nhanh chóng gửi cho Diêu Triết một tin nhắn.

Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng động từ nhà bên cạnh. Tôi và mẹ đồng thời nhìn ra ngoài cửa.

“Tiểu Thanh, con mang thức ăn này qua cho Tiểu Triết đi, hôm nay Viện trưởng không có ở đây, Tiểu Triết chắc chưa có cơm ăn đâu.”

“Con không đi đâu.” Tôi vùi đầu xuống bàn, lẩm bẩm: “Con còn chưa tha thứ cho cậu ấy đâu.”

“Tiểu Thanh à, lần này con lại giận dỗi Tiểu Triết vì chuyện gì thế?”

“Không vì chuyện gì hết.” Tự biết mình đuối lý, tôi chột dạ dời ánh mắt đi. Hành động này bị mẹ tôi phát hiện ngay lập tức, “Có phải con lại vô cớ giận hờn không?”

“Không có.” Tôi bật dậy, rõ ràng biết nếu bây giờ tôi không đi đưa cơm, mẹ tôi chắc chắn sẽ không ngừng tra hỏi. Thế là tôi dứt khoát cầm lấy hộp cơm đã chuẩn bị, đơm thêm một ít thức ăn nữa, đứng dậy đi.

“Đừng có cãi nhau với Tiểu Triết nữa nhé!”

Giọng mẹ tôi vọng theo sau, tôi không kiên nhẫn đáp lại: “Biết rồi!”

Đứng trước cửa nhà Diêu Triết, tôi vẫn còn hơi rụt rè. Vừa định gõ cửa, tôi bất ngờ phát hiện cửa không hề khóa.

“Diêu Triết?”

Tôi gọi một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Tôi không phải chưa từng vào nhà Diêu Triết, vẫn sơ sài như trước.

“Sao cậu không trả lời?”

Tôi bước vào hai bước, ngẩng đầu liền thấy cậu ấy đang đứng thẫn thờ bên bàn, còn nguyên cặp sách.

Cả người ướt sũng, như vừa vớt từ dưới nước lên.

“Sao người cậu ướt hết thế này?”

Tôi vội vàng tiến lên, đặt hộp cơm xuống bàn, đưa tay nắm lấy cánh tay cậu ấy, nhưng bị cậu ấy nắm lại giữa chừng.

Sau đó, cậu ấy nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng buông tôi ra.

Tôi thấy cậu ấy chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc ướt sũng dính vào mặt, ánh mắt trống rỗng.

Giọng cậu ấy cực kỳ khẽ, nhấn từng chữ: “Xin lỗi, sau này tớ, sẽ không, quấn lấy cậu nữa.”

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Những lời xin lỗi liên tiếp khiến tôi đứng sững tại chỗ. Tôi không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể khô khan chỉ vào hộp cơm: “Nhớ ăn cơm.”

Rồi tôi bỏ đi như chạy trốn.

Tối đó tôi tắm rửa xong, trong lòng trống rỗng. Lúc chơi game, khuôn mặt tái nhợt của Diêu Triết cứ hiện lên trước mắt.

Lúc nãy ánh sáng quá mờ, cậu ấy lại dính mưa, tôi không hề phát hiện…

Diêu Triết đã khóc.

 

back top