Đã mười hai giờ, giờ lẽ ra phải ngủ, nhưng tôi trằn trọc không sao chợp mắt được, trong đầu toàn là hình ảnh Diêu Triết xin lỗi tôi.
“Đinh—”
Máy tính trong phòng đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn.
Tôi vội vàng nhìn, QQ sáng lên. Đúng rồi, tôi không mang điện thoại nhưng QQ máy tính và điện thoại có liên kết với nhau.
Thông thường giờ này tôi sẽ không trả lời tin nhắn của ai, nhưng hiện tại tôi vô cớ cảm thấy hoang mang, bèn không chút do dự xuống giường, đi đến trước máy tính.
Mở khung chat, chỉ có một người nhắn tin cho tôi.
Diêu Triết: Quản Thanh, tớ còn có thể gặp cậu lần cuối được không?
Chết tiệt!
Tôi kêu lên một tiếng, tin nhắn này nhìn thế nào cũng thấy không ổn! Cái gì mà lần cuối chứ!!?
Nhưng tôi còn chưa kịp kinh hãi, tin nhắn tiếp theo đã gửi đến.
Diêu Triết: Sau này tớ sẽ không quấn lấy cậu nữa.
Tin nhắn trước đó đã bị cậu ấy thu hồi.
Không ổn, không ổn!
Dù tôi có chậm hiểu đến mấy cũng nhận ra sự bất thường của Diêu Triết.
Tôi nhanh chóng khoác áo khoác, chạy đến trước cửa nhà cậu ấy, lại phát hiện cửa vẫn giữ nguyên trạng thái lúc tôi rời đi.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi đẩy thẳng cửa phòng, đi thẳng đến phòng ngủ cậu ấy. Cả phòng tối đen, chỉ có một chút ánh sáng trên giường.
“Diêu Triết!”
Tôi lớn tiếng gọi tên cậu ấy.
Người trong chăn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ người đến là tôi thì đột nhiên co mình rụt vào chăn.
Tôi nhanh chóng tiến lên túm lấy tay cậu ấy, phát hiện sắc mặt cậu ấy đỏ đến đáng sợ, như đang phát sốt.
“Cậu bị làm sao vậy?”
Diêu Triết cúi đầu, không dám nhìn tôi, cơ thể run rẩy lùi lại, nhưng vì đang bệnh nên cả người không có sức, chỉ có thể ngồi yên.
Giọng cậu ấy nghẹn lại: “Xin, xin lỗi, tớ không nghĩ… Cậu còn tỉnh. Tớ vốn, không định quấn lấy cậu nữa. Xin lỗi…”
“Cái… gì…”
Tôi run rẩy nâng mặt cậu ấy lên, nhờ ánh sáng yếu ớt, tôi thấy rõ gò má đỏ bừng và đầy nước mắt của cậu ấy.
Một giọt nước mắt nóng hổi lướt qua má, rơi xuống cổ tay tôi.
Nóng rát cả tim tôi.
Từ đêm hôm đó, quan hệ giữa tôi và Diêu Triết trở nên vi diệu hơn.
Cậu ấy không còn bám dính tôi như trước nữa, ngay cả khi nghỉ cũng hiếm khi chủ động liên lạc.
Nhưng trong những khoảng thời gian ngắn ngủi chúng tôi bên nhau, tôi luôn bắt gặp ánh mắt cậu ấy lén lút nhìn tôi: khi tôi cúi đầu đọc sách, khi tôi nói chuyện với người khác.
Ánh mắt đó thận trọng, nhưng lại vội vàng trốn tránh ngay khi tôi ngẩng lên.
Trước đây tôi luôn giả vờ không thấy, nhưng giờ thì khác. Giờ đây, đến lượt tôi dõi theo cậu ấy.
Bởi vì ký ức đêm đó quá thảm khốc: cơn sốt 40 độ, mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong bệnh viện, lời bác sĩ nghiêm trọng: “Chậm một hai giờ nữa, hậu quả khó lường.” Bố mẹ tôi sợ đến tái mặt, còn nhân vật chính trên giường bệnh lại im lặng một cách bất thường.
Không, không phải im lặng. Khi tôi đến gần mới phát hiện, Diêu Triết đang khóc.
Cậu ấy cúi đầu, vai run nhè nhẹ, cực lực nén tiếng nức nở, cứ như thể ngay cả việc rơi lệ cũng là một lỗi lầm. Mẹ khẽ đẩy lưng tôi, dùng ánh mắt ra hiệu.
Tôi do dự tiến đến gần. Khoảnh khắc bóng tôi lọt vào mắt cậu ấy, cậu ấy vội vàng lấy tay che mặt, hành động mạnh đến mức suýt làm bật kim truyền trên mu bàn tay.
“Đừng cử động.” Tôi theo phản xạ nắm lấy cổ tay cậu ấy, nhân lúc cậu ấy ngây người, nhẹ nhàng ôm cậu ấy vào lòng.
Tôi học theo cách mẹ an ủi tôi, vỗ nhẹ lưng cậu ấy từng chút một.
Cơ thể cậu ấy ban đầu cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng.
Tiếng nức nở dần dừng lại, cậu ấy yên tĩnh dựa vào vai tôi, cuối cùng… ngừng khóc.
Học kỳ hai năm lớp Mười, tôi tổ chức một buổi tiệc sinh nhật. Ngày hôm đó, một chuyện mà tôi chưa từng đoán trước đã xảy ra.
Diêu Triết tỏ tình với tôi.
Tôi có quan hệ tốt với mọi người trong lớp, bạn bè đến rất đông, không khí vô cùng náo nhiệt.
Chúng tôi đều chưa thành niên, nên dùng nước giải khát thay rượu, và chơi vài trò chơi hơi quá giới hạn một chút.
Ấn tượng nhất là trò “Truyền khối băng”— một người dùng miệng ngậm khối băng, truyền cho người tiếp theo.
Ban đầu không ít người do dự, tuổi này chơi trò như vậy quả thực hơi lố.
Nhưng nhìn khối băng chuẩn bị to như thế, tôi nghĩ dù ba người chia nhau cũng còn thừa, nên tôi dẫn đầu đồng ý chơi.
Nói cho cùng, tuổi này là lúc tình yêu chớm nở, những tâm tư khó lý giải đó, ai mà chẳng muốn nhân cơ hội trò chơi, lén nếm một chút vị ngọt chứ?
Nhưng tôi không ngờ, người bốc trúng trò này lại là tôi, và bạn chơi của tôi… là Diêu Triết.
Tôi nắm tờ giấy, nhìn về phía cậu ấy đang ngồi trong góc. Cậu ấy hoảng hốt nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu.
“Ôi dào, đều là con trai, có sao đâu!”
“Đúng rồi! Ngoài Quản Thanh ra có ai bốc trúng nữa đâu!”
Bạn bè hò reo cổ vũ, tôi đành căng da đầu gật đầu.
Diêu Triết chậm rãi ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi ngậm khối băng, từ từ tiến lại gần cậu ấy.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Không hiểu vì sao, khoảnh khắc này, tôi lại thấy Diêu Triết… có chút gợi cảm.
Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?
Cậu ấy là con trai mà.
“Oa!”
“Sắp chạm rồi!”
Giữa tiếng ồn ào của bạn bè, tôi theo bản năng muốn cãi lại, nhưng lại không cẩn thận làm khối băng tuột xuống.
Diêu Triết bản năng đưa người về phía trước định đỡ, nhưng giữa chừng lại đổi hướng.
Cậu ấy lập tức hôn lên môi tôi.
Tiếng ồn ào bùng nổ ngay lập tức, tiếng hoan hô và la hét gần như muốn tung nóc nhà, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì.
Khi tôi lấy lại tinh thần, chỉ thấy cả khuôn mặt cậu ấy, kể cả vành tai, đều đỏ bừng, giống như bị ánh hoàng hôn thiêu đốt đến tận cùng.
Tiệc sinh nhật kết thúc vội vàng. Tôi đang định chuồn về nhà thay bộ quần áo dính đầy kem bơ này thì bị một bàn tay kéo lại từ phía sau.
Là Diêu Triết.
Cậu ấy căng thẳng nhìn tôi, giọng nói run rẩy: “Cậu, cậu giận không?”
“Cái gì?” Tôi ngơ ngác.
“Xin lỗi… Tớ không nên hôn cậu.”
“À, cái này à.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngược lại còn mừng vì cậu ấy cuối cùng đã dám chủ động nói chuyện với tôi, dù là xin lỗi, “Không sao, hồi bé chơi trò gia đình, chúng ta cũng hôn nhau rồi mà?”
“Cái đó không giống.”
Cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định mà tôi chưa từng thấy, như đã hạ quyết tâm.
“Quản Thanh, tớ thích cậu.”
Tôi chớp chớp mắt, nói: “À… Hóa ra cậu thích tớ à.”
Cậu ấy ngây người, có lẽ không ngờ tôi sẽ bình tĩnh đến vậy.
Nhưng tôi thực sự không cảm thấy có gì sai, gật đầu nói: “Cảm ơn cậu đã thích.”
“Hả?” Cậu ấy hoàn toàn ngốc ra, “Quản Thanh, cậu hiểu ý tớ không?”
“Tớ muốn hẹn hò với cậu.” Cậu ấy hít sâu một hơi, nói từng câu từng chữ, “Là cái kiểu yêu đương ấy.”
Khoảnh khắc đó, tất cả những điều tốt đẹp, tất cả những điều đặc biệt mà Diêu Triết dành cho tôi suốt mấy năm nay, cùng với những tình tiết phim truyền hình tôi từng xem, chợt xâu chuỗi thành một đường thẳng trong đầu tôi.
Thì ra, Diêu Triết cậu ấy luôn… là ý này à.
