Ngày thứ ba tôi cuộn mình trong tủ quần áo, Giang Hách kéo tôi ra khỏi khe hẹp chật chội.
Rèm cửa dày nặng được kéo ra, cửa sổ mở toang, sự ngột ngạt hoàn toàn bị xua đuổi.
Ánh sáng rực rỡ.
Tôi cố gắng mở mắt nhìn ra ngoài.
À, tuyết đã ngừng rơi.
Mùa xuân sắp đến rồi.
"Kỷ Thần, Hình Dã đã cho em đôi mắt này, là để em nhìn ngắm thế giới này thật tốt, sống thật tốt!"
"Nếu anh ấy thấy em như thế này, sẽ không thể ra đi thanh thản đâu, em có hiểu không?!"
Tôi hướng ánh mắt về phía Giang Hách.
Không hiểu tại sao anh ta lại tức giận đến thế.
"Em biết mà, nên là, em đang nhìn mắt anh ấy đây."
Anh ta bỗng nhiên ngây người.
Nỗi lo lắng trong mắt tăng thêm, như thể tôi là một kẻ điên hoàn toàn.
Nhưng tôi không điên, tôi trốn trong tủ quần áo của Hình Dã, có thể ngửi thấy mùi của anh ấy.
Trong không gian chật hẹp có một chiếc gương nhỏ bằng lòng bàn tay, tôi có thể vuốt ve và ngắm nhìn đôi mắt anh ấy.
Chỉ nhìn đôi mắt anh ấy thôi.
"Kỷ Thần..."
"Giang Hách." Tôi ngắt lời anh ta, bỗng nhiên linh tính mách bảo, "Em muốn đi du lịch."
Anh ta không trả lời tôi.
Tôi tiếp tục vẽ ra kế hoạch trong đầu.
"Anh nói đúng, em phải đi xem thế giới này, đi xem tất cả những nơi mà anh ấy từng kể với em, những nơi anh ấy đã đi qua khi còn bé."
"Đi đảo trước, rồi đến Nam Thành, anh ấy thích núi rừng, em sẽ leo lên tất cả những ngọn núi cao nhất, anh nói có được không?"
Tôi cười, cố gắng tìm kiếm sự khẳng định từ người bên cạnh.
Nhưng sự im lặng vẫn tiếp tục lan rộng.
Tôi không quá bận tâm, băng qua phòng khách mở cửa, bắt đầu hít thở không khí trong lành sau cơn bão tuyết.
May mắn là tôi đã vượt qua mùa đông dài đằng đẵng, cuối cùng có thể cùng người yêu của mình đi du lịch vào mùa xuân.
Tôi rất hạnh phúc, đúng không?
Hình Dã, em sắp đưa anh đi xa rồi.
Điểm khởi đầu của chuyến đi, là nhà của chúng ta, điểm kết thúc của chuyến đi, sẽ do em quyết định.
Anh nhớ đi chậm lại, phải nắm c.h.ặ.t t.a.y em.
Đừng bỏ rơi em nữa.
Anh biết mà, nhóc mù sợ bóng tối.
