TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 10

Tuế Ninh nhìn quanh phòng học, cậu phát hiện bóng dáng Lâm Cẩn ở hàng ghế phía sau. Lâm Cẩn đeo ba lô nghiêng vai, đội mũ lưỡi trai đen ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa.

Ánh mắt cậu thoáng ngây ra, rồi thu ánh mắt lại.

Tiết 4 sáng thứ Tư là khóa học câu lạc bộ thể dục. Tuế Ninh chọn câu lạc bộ bóng chày, còn Lộc Gia Duẫn chọn câu lạc bộ bóng chuyền.

Cậu luyện tập có chút mệt, bèn một mình đi vào phòng nghỉ uống nước.

Tuế Ninh ngửa đầu uống hai ngụm nước, trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi trong suốt. Vô tình ngước mắt lên, cậu thấy Lâm Cẩn đang lặng yên không tiếng động đứng phía sau mình.

Tuế Ninh vặn nắp chai nước, ánh mắt xa cách nhìn về phía hắn.

Đôi mắt cô độc lạnh lẽo của Lâm Cẩn nhìn chằm chằm Tuế Ninh. Sau một lúc lâu, hắn mới ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Tuế Ninh, Kỷ Vân Chu bị tạm giam vì cậu, cậu biết không?”

Tuế Ninh vẻ mặt khó hiểu.

“Cái gì gọi là vì tớ? Chẳng lẽ không nên trách anh ta không biết làm ăn sao.”

“Cậu…” Lâm Cẩn nghiến răng, “Nếu không phải Thẩm Vọng Hàn vu oan anh ấy, anh ấy bị tạm giam được sao? Thẩm Vọng Hàn làm như vậy là vì ai, không phải vì cậu à?”

Đôi mắt âm u của hắn nhìn về phía Tuế Ninh, rồi cười hừ một tiếng: “Vân Chu còn đang chịu khổ trong trại tạm giam, cậu lại vui vẻ ăn cơm với nhà họ Thẩm, chiếc nhẫn nhà họ Thẩm tặng cậu lớn như vậy, cậu đeo lên không thấy cắn rứt sao?”

Tuế Ninh bị lời nói vô lý này của Lâm Cẩn chọc cười.

“Rất yên tâm.”

Lâm Cẩn bị nghẹn lại, đứng dậy.

Tuế Ninh lại nói: “Cậu lo lắng cho Kỷ Vân Chu như vậy, là vì thích anh ta, hay vì hai người đã ở bên nhau rồi?”

Chuyện Kỷ Vân Chu theo đuổi Tuế Ninh, cơ bản không phải là bí mật.

Kỷ Vân Chu đã từng nói với cậu rằng, chuyện thích cậu, anh ta hy vọng có thể biểu đạt một cách phô trương và nhiệt liệt.

Vì thế, Kỷ Vân Chu đã từng bày 9999 đóa hồng trên sân vận động trường học. Những đóa hồng đỏ tươi đẹp đó được xếp thành hình trái tim, ở giữa có hai chữ viết tắt rõ ràng nhìn thấy được: SN (Tuế Ninh).

Cho nên phàm là người trong trường biết Tuế Ninh, chuyện Kỷ Vân Chu theo đuổi cậu ta cơ bản mọi người đều biết.

Kỷ Vân Chu nói, lòng anh ta là chân thành, Trời Đất chứng giám.

Đời trước Tuế Ninh khờ dại tin.

Nhưng sự thật lại là vào lúc đó, Kỷ Vân Chu đã sớm lén lút cặp kè với Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn lại không hề tức giận, hắn khoanh tay: “Ba cậu là dạy cậu tùy tiện đặt điều cho người khác như vậy à?”

“Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, tớ không thích Kỷ Vân Chu. Hiện tại cậu hoàn toàn không cần coi tớ là đối tượng cạnh tranh giả tưởng nữa.”

Tuế Ninh rất ít khi cãi cọ với người khác, lúc cãi nhau cậu thích nhất là châm chọc thấu xương, huống chi là đối xử với người đã từng muốn hại c.h.ế.t cậu.

Cậu nói: “Nếu cậu lo lắng cho anh ta như vậy, thì nên đi cầu xin ba cậu, chứ không phải ở đây dùng đạo đức để ép buộc tớ. À, nghe anh trai tớ nói, nhà cậu gần đây lại nhận về một người con trai nữa, các chú các bác hiện giờ bận rộn lắm nhỉ? Chúc mừng cậu nha, tìm được người anh em song sinh của mình rồi.”

Chuyện gia đình nhà họ Lâm sớm đã bị giới hào môn thành phố H đồn ầm lên. Nghe nói mười mấy năm trước, nhà họ Lâm làm thất lạc một cặp con trai song sinh, mười mấy năm trước tìm về một người là Lâm Cẩn, gần đây lại nhận về người con trai khác.

Đời trước Tuế Ninh dường như có chút ấn tượng, kỳ thật Lâm Cẩn lúc đầu là mạo danh thay thế vào nhà họ Lâm. Sau khi người con trai ruột khác của nhà họ Lâm trở về, không lâu sau, thân phận thiếu gia giả của Lâm Cẩn sẽ bị vạch trần.

Điều Lâm Cẩn lo lắng nhất hiện tại, chính là bí mật của mình sẽ bị công khai.

Lâm Cẩn cúi đầu "ha" một tiếng, cười châm chọc: “Tuế Ninh, tớ rất bội phục sự ngây thơ của cậu, cậu có số tốt, nhưng cậu thật sự nghĩ mình sẽ luôn may mắn như vậy sao? Ba cậu bắt cậu kết hôn với nhà họ Thẩm, cậu đoán người đạt được lợi ích lớn nhất sẽ là ai? Nào có tình yêu vĩnh cửu, ai mà chẳng sống vì lợi ích.”

Ánh mắt Tuế Ninh thoáng ngây ra.

Cậu phát hiện Lâm Cẩn và Kỷ Vân Chu quả nhiên là trời sinh một cặp, ngay cả thủ thuật PUA cũng giống nhau như đúc.

“Ồ.”

Tuế Ninh quay người bỏ đi.

Lâm Cẩn: “?”

Lâm Cẩn tức giận hít một hơi, phản ứng này của Tuế Ninh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hắn trừng mắt nhìn Tuế Ninh rời đi.

…..

Tuế Ninh lười phải dây dưa, chỉ đơn giản vì cậu không thích cãi nhau.

Cậu không khoan dung như vậy, đời này cũng không có khả năng thanh thản tha thứ cho Kỷ Vân Chu và Lâm Cẩn.

Nếu Lâm Cẩn đã nói cậu có số tốt, vậy cậu chỉ việc an tâm sống tốt cuộc đời mình, sau đó cao cao tại thượng nhìn cuộc đời của bọn họ dần dần bị hủy diệt.

Sau giờ học.

Tuế Ninh tan học sớm, cậu một mình đeo cặp sách đi đến tiệm bánh ngọt trước cổng trường xếp hàng. Chiếc vịt nhỏ màu vàng trên cặp sách đung đưa theo cử động của cậu.

Đến lượt, cậu ngước nhìn menu đồ ngọt một lúc lâu, sau đó chọn một ly trà sữa và một miếng bánh mousse.

Người phục vụ rất nhanh mang trà sữa và bánh kem lên.

Tuế Ninh ngồi ở bàn trước cửa kính. Cậu mặc một chiếc áo hoodie màu trắng mờ, chiếc mũ rộng che trên vai, tóc đen rủ xuống hai bên má, trông cậu nhỏ nhắn lại ngoan ngoãn.

Tuế Ninh nếm thử trà sữa trước, ngọt mà không ngấy, đôi mắt long lanh của cậu sáng rực lên.

Lại nếm một ngụm bánh kem.

Ngon quá.

Xem ra vẫn là mỹ thực chữa lành tất cả.

Tuế Ninh cảm khái, cảm xúc khó chịu lúc nãy tan biến vào hư vô, bắt đầu nghiêm túc ăn uống, không hề phát hiện có một chiếc Maybach màu đen đang đỗ cách đó không xa.

Thẩm Vọng Hàn hạ cửa kính xe xuống, nhìn Tuế Ninh mặc chiếc áo hoodie ngố tàu, ngồi trước cửa kính, giống như một chú mèo trắng nhỏ trốn trong góc ăn bánh kem.

Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn nổi lên một tia dịu dàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Tuế Ninh, cầm điện thoại lên, gọi đi.

Tuế Ninh lại uống một ngụm trà sữa, má phồng lên, rồi nghe thấy tiếng điện thoại rung.

Cậu nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, do dự một chút, mới đưa ngón tay trắng nõn ra, nhấn nghe.

“Tuế Ninh, ý gì đây?” Giọng Thẩm Vọng Hàn trầm lạnh, chất giọng từ tính phát ra sức hút độc đáo.

“Tôi…” Tuế Ninh đang ăn uống bận rộn, cậu uống một ngụm trà sữa, giọng nói mềm mại: “Tôi làm sao?”

“Tối qua đã đồng ý rất rõ ràng, vừa về nhà liền đổi ý, hóa ra lời hứa của em chỉ giới hạn trong một giờ phải không?”

Giọng Thẩm Vọng Hàn lạnh lùng, chứa đựng ý vị chất vấn sâu xa.

Tuế Ninh mím đôi môi đỏ mọng ướt át, chột dạ nói: “Ai… Ai bảo anh nói những lời kỳ lạ.”

Bên kia dường như khẽ cười một tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa ý cười nguy hiểm: “Vậy em nói xem, hôm qua tôi nói câu nào kỳ lạ?”

Tuế Ninh đỏ mặt, ngại ngùng lặp lại một lần:

“Dù sao, dù sao anh chính là đã nói.”

Giọng Tuế Ninh vừa nhẹ vừa nhỏ, âm thanh phát ra khi ăn đồ ăn càng thêm đáng yêu, nghe như chú mèo đang làm nũng.

Thẩm Vọng Hàn tựa vào ghế xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tuế Ninh trước cửa kính, hắn nổi lên tình yêu cùng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt

“Được,” Ngón tay thon dài của Thẩm Vọng Hàn nắm điện thoại, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tuế Ninh, giọng nói mang theo sự dụ dỗ: “Vậy phải làm sao mới bằng lòng bỏ tôi ra khỏi danh sách đen?”

Tiếng nhai của Tuế Ninh dừng lại, cậu ngước đầu lên, suy tư một lúc lâu, nói: “Vậy tôi hỏi anh một câu hỏi.”

“Nói.”

Tuế Ninh vừa hay có một vấn đề, là vừa mới nảy ra vì Lâm Cẩn.

Cậu cân nhắc lời lẽ, hỏi: “Nếu, tôi là em trai của anh.”

Thẩm Vọng Hàn nhướng mày, lòng bàn tay hắn vuốt ve cạnh điện thoại, hỏi: “Em trai ruột sao?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Vọng Hàn nheo mắt lại, tưởng tượng một chút bức tranh đó. Tuế Ninh mỗi ngày cùng hắn sống dưới một mái nhà, còn suốt ngày dính lấy hắn gọi anh trai, buổi tối có lẽ sẽ sợ hãi vì ác mộng, còn ôm thú bông, mắt rưng rưng gõ cửa phòng hắn.

Tuế Ninh mặc đồ ngủ, lộ cánh tay và đôi chân trắng nõn thon dài, đầu gối còn phiếm hồng, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, còn ngoan ngoãn ngủ bên cạnh hắn, toàn thân trên dưới mềm mại đến kỳ lạ, trên người tỏa ra mùi hoa nhài quyến rũ…

Mắt Thẩm Vọng Hàn trở nên u ám, một lát sau đi đến kết luận: “Cũng không phải là không được.”

Nếu Tuế Ninh thật sự có quan hệ huyết thống với hắn, thì đối với người như Thẩm Vọng Hàn cũng căn bản không phải là rào cản, càng miễn bàn có chuyện bội đức gì, mà là… một loại hứng thú khác.

Nếu Tuế Ninh là em trai hắn, thì hắn nhất định sẽ l.o.ạ.n l.u.â.n với Tuế Ninh.

“Anh đang nói cái gì vậy?” Tuế Ninh lẩm bẩm. Cậu đang vội vàng ăn uống nên không hiểu Thẩm Vọng Hàn đang nói gì."

Tuế Ninh ăn một miếng bánh kem, tiếp tục nói: “Sau đó, có một ngày, anh phát hiện tôi thật ra không phải em trai ruột của anh, anh sẽ bắt đầu chán ghét tôi sao?”

“Sẽ không.” Thẩm Vọng Hàn tùy tiện đóng cửa xe lại, nói: “Huyết thống chẳng qua là một cách nói trên sinh học, tôi không tin một bản báo cáo DNA có thể quan trọng hơn mười mấy năm sớm tối bên nhau.”

Tuế Ninh cũng nghĩ như vậy, cậu thở phào nhẹ nhỏm.

Xem ra quan điểm về thế giới, nhân sinh của Thẩm Vọng Hàn cũng không hoàn toàn lệch lạc.

“Nhưng mà, nếu là tôi cố ý thế thân, là tôi cướp đi cuộc đời của em trai ruột anh thì sao, anh sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà chứ?”

“Sẽ không.” Thẩm Vọng Hàn trầm ngâm một lúc lâu, hắn đứng cạnh cửa kính, rũ mắt nhìn về phía đôi môi đỏ mọng ướt át vì ăn uống của Tuế Ninh, thấp giọng nói: “…Tôi sẽ giấu em đi.”

Mua một tòa trang viên xinh đẹp, giấu Tuế Ninh vào bên trong, cách ly với thế giới bên ngoài, làm cho trong mắt Tuế Ninh chỉ có mình hắn. Tuế Ninh có lẽ sẽ sợ hãi đến mức khóc đỏ mắt, khóe mắt sẽ đỏ lên sưng tấy, nhưng chỉ cần phòng đủ lớn, những tiếng khóc ngọt ngào nũng nịu đó của cậu sẽ bị ngăn cách ở bên trong.

Cuộc sống như vậy, mới là tương lai hạnh phúc lý tưởng của Thẩm Vọng Hàn.

Thẩm Vọng Hàn gõ gõ cửa kính.

Tuế Ninh giật mình, cắn ống hút, ngơ ngác nhìn về phía hắn đột nhiên xuất hiện.

“Này, Tuế Ninh.”

Thẩm Vọng Hàn cách tấm kính, đôi mắt đen nhánh chứa ý cười làm cậu run rẩy, rồi bất ngờ hỏi cậu.

“Em thích trang viên kiểu gì?”

Tuế Ninh vẻ mặt ngây ngốc, lông mi cánh bướm rung động, chớp chớp mắt.

“?”

Sao đề tài lại chuyển hướng lớn đến như vậy.

back top