TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 11: Video

Thẩm Vọng Hàn kéo chiếc ghế bên cạnh Tuế Ninh ra ngồi xuống. Đường vai hắn ép rất thấp, tiếng ghế cọ xát với mặt đất phát ra một âm vang nhỏ, giống như một sợi dây vô hình, trong nháy mắt làm không khí xung quanh trở nên đông cứng.

Tuế Ninh theo bản năng dịch sang bên cạnh. Đầu ngón tay cậu bám vào mép bàn, bên hông liền cảm nhận được áp lực của sự tiếp xúc vải vóc.

Thẩm Vọng Hàn thế mà lại cúi người theo, đầu gối gần như chạm vào chân cậu.

Vai Tuế Ninh run lên, nuốt trọn miếng đồ ăn còn nguyên trong miệng.

Cậu tránh ánh mắt Thẩm Vọng Hàn, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Sao... sao anh lại ở đây?”

“Đi ngang qua.”

“Tôi nói sao mời em ăn cơm mà em cứ từ chối,” Thẩm Vọng Hàn liếc nhìn miếng bánh kem cậu ăn gần hết, giọng trầm lạnh như băng, từ tốn nói: “Thì ra em thích ăn loại rác rưởi này à.”

Tuế Ninh ngồi thẳng người dậy. Cậu giống như một đứa trẻ ăn vụng đồ ăn vặt trước bữa cơm bị bắt quả tang, nắm chặt ly trà sữa thủy tinh, phản bác: “Đây không phải rác rưởi.”

“Được, vậy khi nào em cùng tôi ăn một bữa cơm?” Thẩm Vọng Hàn đặt điện thoại trước mặt Tuế Ninh, đưa cho cậu xem giao diện của mấy nhà hàng du thuyền trên màn hình.

“Tự chọn một cái em thích đi. Tối nay du thuyền Đông Hàng sẽ đi vòng qua bờ biển Đàn Chương, lúc đó có thể nhìn thấy đàn rùa biển. Em không phải thích xem rùa đen nhất sao, tôi đề nghị em chọn cái này.”

Thẩm Vọng Hàn một tay chống cằm, ý cười sâu xa.

Ánh mắt Tuế Ninh lảng tránh, khuôn mặt bắt đầu căng thẳng ửng hồng.

Toàn là cái gì với cái gì thế này.

Cậu… Cậu đã đồng ý đi ăn cơm lúc nào chứ.

“Tôi không cần, ai thích xem rùa đen.” Tuế Ninh từ chối, ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng Hàn, trong ánh mắt chứa một chút nhút nhát: “Thẩm Vọng Hàn, tôi nên về nhà rồi.”

Tuế Ninh ngửa đầu, đôi mắt ướt át nhìn về phía hắn. Lông mi từng sợi rõ ràng, cong vút lại thon dài, đôi môi hồng mềm mại ướt át khẽ mím lại, trong từng hơi thở dường như đang toát ra hương hoa nhài mê người.

“…” Thẩm Vọng Hàn rũ mắt, nhìn chằm chằm cậu hai giây, hô hấp hơi ngừng lại.

Yết hầu hắn lăn lên xuống, lại hỏi một lần vấn đề vừa rồi: “Tuế Ninh, em thích trang viên kiểu gì?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tuế Ninh hơi nhăn lại, có chút không rõ vì sao Thẩm Vọng Hàn lại hỏi vấn đề này.

“Xây trong rừng rậm thế nào? Nếu em thích, tôi sẽ trồng đầy những loại hoa ngươi yêu thích trong hoa viên. Tôi thấy có thể trồng nhiều hoa nhài một chút, nghe nói rất thơm.”

Tuế Ninh chớp chớp mắt.

Cậu đã hiểu rồi.

Thẩm Vọng Hàn đang tính chuyện mua nhà tân hôn…

Nếu ở đây thêm nữa, cậu sợ tiếp theo Thẩm Vọng Hàn sẽ móc nhẫn ra cầu hôn mất.

Ngày mai phải đi đăng ký kết hôn.

Ngày mốt tổ chức hôn lễ.

Ngày kìa chẳng phải là phải sinh con cho Thẩm Vọng Hàn sao?

Thật là đáng sợ…

Không được!

Cậu còn chưa học xong đại học mà!

Tuế Ninh đứng bật dậy, đeo cặp sách lên, lắp bắp vì hoảng loạn: “Tôi… Tôi không cần!”

Nói rồi, Tuế Ninh hoảng loạn chạy ra khỏi tiệm bánh ngọt.

Thẩm Vọng Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trốn của Tuế Ninh, trong đôi mắt đen nhánh chứa một tia khó hiểu, thấp giọng nói.

“Chạy cái gì chứ.”

Thẩm Vọng Hàn đưa tay lấy ra chiếc hộp nhung trắng chưa kịp đưa khỏi túi áo vest.

Hắn dùng lòng bàn tay khẽ mở ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương 10 cara hình quả trứng, mặt nhẫn lấp lánh rực rỡ.

…..

May mắn thay Tuế Ninh không chạy quá xa, liền thấy xe của Tống Ngọc Xuyên ở cách đó không xa.

Tuế Ninh vẫy tay về phía Tống Ngọc Xuyên.

Tống Ngọc Xuyên thoáng thấy bóng dáng Tuế Ninh trong kính chiếu hậu, rồi quay đầu xe lại, lái xe dừng bên cạnh cậu.

“Tuế Tiểu Ninh, cậu lại đi ăn rác rưởi đúng không?”

“Không có.” Tuế Ninh ngồi lên xe, ngoan ngoãn cài dây an toàn, “Em chỉ đi dạo thôi.”

“Tốt nhất là vậy.” Tống Ngọc Xuyên liếc nhìn Tuế Ninh, “Đến lúc đó lại tào tháo rượt, anh mặc kệ cậu đó nha.”

“Thật sự không có.” Tuế Ninh cười hì hì, đôi mắt sáng như đá quý: “Anh họ, chúng ta mau đi mua xe đi.”

Tống Ngọc Xuyên dẫn Tuế Ninh đến cửa hàng Porsche 4S trước. Hắn nắm cánh tay Tuế Ninh, vị giám đốc bán hàng nở nụ cười, đã chờ sẵn ở cửa.

“Trước tiên cứ xem có mẫu cơ bản nào vừa mắt không đã, lát nữa anh sẽ dẫn em đi đặt làm theo ý thích.”

Hắn nhìn về phía phòng trưng bày, liếc mắt một cái liếc mắt một cái đã thấy toàn là siêu xe và xe thể thao với kiểu dáng mượt mà, thời thượng.

Tuế Ninh dừng bước, ngước đầu nhìn Tống Ngọc Xuyên: “Anh họ, em không muốn mua loại này.”

Tống Ngọc Xuyên không ngờ gu thẩm mỹ của em trai mình lại độc lạ đến vậy.

Hắn xoay người dẫn em trai trở lại gara.

“Vậy cậu thích kiểu nào? Không vội, tối nay từ từ chọn.”

Tuế Ninh lấy điện thoại ra, mở album ảnh, tìm đến bức ảnh chiếc xe ngầu của bạn mình, giơ lên trước mặt Tống Ngọc Xuyên.

Cậu vẻ mặt chờ mong nhìn về phía anh họ: “Em thích loại này.”

Tống Ngọc Xuyên nhìn qua, cúi đầu bật cười thành tiếng.

…..

Vì thế, Tuế Ninh vô cùng thỏa mãn khi nhìn vào gara nhà mình, có thêm một chiếc xe đạp điện màu vàng trắng.

Ở đầu xe, gắn một chú mèo nhỏ màu vàng cực ngầu, chú mèo đeo hai chiếc găng tay boxing to sụ, giữ nguyên tư thế sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào.

Đúng là mẫu xe liên danh Mèo Điện Lực mà cậu yêu thích.

Tuế Ninh vừa vào cửa, cặp sách đã được quản gia mang về phòng. Cậu tìm một vòng, phát hiện Hứa Thập An đang bận rộn trong bếp.

Trên bàn trà trước TV phòng khách, đã bày biện món sườn heo chua ngọt và cánh gà nóng hổi, nghi ngút khói.

Tuế Ninh thay dép lê, vui vẻ hô: “Daddy, con về rồi.”

“Ôi, bảo bối, sao hôm nay về nhà trễ thế?”

Hứa Thập An mặc áo len cổ cao, ông đeo tạp dề màu nâu, khiến làn da càng thêm trắng nõn. Ông cười, mang ra món trà sơn tra tự tay làm cho hai người.

Tuế Ninh đang gặm cánh gà Hứa Thập An làm, lại cắn một miếng sườn, bận đến mức không rảnh tay nhận trà sơn tra.

Cánh tay dài của Tống Ngọc Xuyên vươn ra, bê hai ly trà sơn tra.

Ông cắm ống hút vào một ly, đưa đến miệng Tuế Ninh: “Hôm nay cháu dẫn nó đi mua một chiếc xe.”

Tuế Ninh nhai nhóp nhép, lại hút một ngụm trà sơn tra anh họ đưa, ăn đến đôi mắt sáng long lanh.

Hứa Thập An giận dỗi ngồi xuống, nói: “Nó mới lớn bao nhiêu chứ, mua xe mới gì.”

Tống Ngọc Xuyên cười nói:“Thằng bé này xe mấy trăm vạn không cần, lại đòi mua chiếc xe đạp điện.”

Tuế Ninh nhận ra hiện tại mình hơi giống em bé to xác, cậu vội vàng tháo bao tay ra, nhận lấy ly trà Tống Ngọc Xuyên đưa, lại hút hai ngụm mới đặt xuống.

Sau đó cậu giơ điện thoại lên, cho Hứa Thập An xem ảnh chiếc xe mới.

“Daddy xem, đẹp không?”

Hứa Thập An vừa nhìn, khóe môi cong lên: “… Đẹp. Nhưng phải có ba điều giao ước nha, chỉ được đi ngẫu nhiên thôi, khi đi bắt buộc phải đội mũ bảo hiểm, và phải báo cáo khi ra ngoài.”

Tuế Ninh gật đầu lia lịa: “Con biết rồi, Daddy.”

Sau bữa tối.

Tống Ngọc Xuyên ra ngoài đi uống rượu cùng đám bạn bè chí cốt của mình.

Tuế Ninh ngồi bên cạnh bể cá bằng kính phía sau nhà, hằng ngày ngắm nhìn lũ rùa đen nhỏ cậu nuôi.

Bể cá là một kênh lưu động, thông với hồ nước sau vườn. Bên trong những chú cá chép cảnh béo ú bơi lội, trên một tảng đá nhỏ bên bờ, nuôi hai chú rùa đen nhỏ.

Hai chú rùa đen nhỏ đang chậm chạp sưởi mát trên tảng đá, chúng không lớn hơn quả trứng gà là bao.

Tuế Ninh chỉ cần dùng chiếc thìa dài để cho ăn khẽ chạm một chút, hai chú rùa đen này sẽ rướn dài cổ, ngửa đầu chờ chủ nhân đút mồi, trông ngốc nghếch vô cùng.

Tuế Ninh trêu chọc một lúc, mới bắt đầu cho rùa đen nhỏ ăn.

Hứa Thập An nhìn Tuế Ninh ngồi bên bể cá kính, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khẽ ngây thơ, trong lòng thở dài một tiếng.

Tin tức hỉ sự của hai nhà Tuế - Thẩm đã bay khắp thành phố H, con trai ông lại đang vui vẻ chơi với rùa đen.

“Ninh Ninh, chiếc nhẫn đâu?” Hứa Thập An đi đến bên cạnh Tuế Ninh.

“À, con cất rồi.” Tuế Ninh lại múc một muỗng thức ăn, đút đến miệng rùa đen nhỏ: “Daddy, con tính sẽ trả lại khi có dịp.”

“Ừm.”

Hứa Thập An đương nhiên ủng hộ con trai, ông một tay vuốt mái tóc mềm mại của con trai: “Ngày mai bác sĩ Lam về nước, lúc đó để anh họ con đi cùng con nhé.”

Tuế Ninh giật mình, không khỏi gật đầu: “Dạ dạ.”

Chỉ là cậu thật sự không hề bị trầm cảm mà.

…..

Ban đêm.

Tuế Ninh tắm rửa sạch sẽ, một thân thoải mái tươi mát đi vào ghế sofa bên cửa sổ tĩnh tọa năm phút, còn thành kính đốt hương an thần, cuối cùng mới vén chăn lên, nằm xuống.

Lần này chắc sẽ không gặp ác mộng nữa đâu.

Cậu khép mắt lại, ý thức trở nên mơ hồ, nhưng bóng đè giống như bàn tay của Tử Thần vươn tới, siết chặt lấy cổ họng cậu.

Nửa đêm, mấy chiếc xe lái vào khu điền trang rượu ở ngoại ô.

Nơi đây xa xa là những ngọn đồi nối tiếp nhau, trên sườn đồi trồng đầy những hàng cây nho, lá cây ánh lên thứ ánh sáng xanh nhạt dưới gió đêm, trải dài đến tận cuối tầm mắt.

Môi trường ở đây thiên về sự tĩnh lặng, thông thường chỉ có khách hàng VIP yêu thích thưởng thức rượu vang mới ghé thăm vào đêm khuya.

Thẩm Vọng Hàn ngồi trước ban công phòng, nâng ly rượu vang đỏ.

“Anh em, thật sự không phải tôi cố ý muốn đả kích cậu.”

Mạnh Nguy châm rượu cho Thẩm Vọng Hàn, tiếp tục nói: “Cậu và Tuế Ninh, nhìn kiểu gì cũng không giống người cùng một đường. Người ta mười lăm tuổi đã thi vào đại học, tâm tư nặng nề lắm, không chừng đối với cậu ấy, hôn nhân chính là nấm mồ chôn. Cậu xem cậu ấy bây giờ, không phải cứ thấy cậu là trốn sao?”

Mạnh Nguy và Thẩm Vọng Hàn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ngoại trừ g.i.ế.c người phóng hỏa, chuyện thiếu đạo đức nào cũng đã trải qua, không những không hổ thẹn mà còn lấy làm vinh dự.

Hắn nhìn Tuế Ninh, cứ như đang nhìn một tờ giấy trắng.

Tuế Ninh trong sáng, ngây ngô.

Hoàn toàn không giống người trong thế giới của Thẩm Vọng Hàn.

Thẩm Vọng Hàn uống một ngụm rượu vang đỏ, mắng Mạnh Nguy một câu, nói: “Tôi và Tuế Ninh rất tốt.”

“?”

Mạnh Nguy ngồi cạnh Thẩm Vọng Hàn, nghi ngờ Thẩm Vọng Hàn vì yêu mà không được quá lâu nên sinh ra ảo giác. Hắn nhíu mày: “Cậu nhìn ra từ phương diện nào?”

Thẩm Vọng Hàn cong khóe môi mỏng, trong đầu hiện lên cặp mắt giận dữ nhưng linh động của Tuế Ninh.

Ánh mắt hắn mang theo sự lãnh đạm và khí chất sắc lạnh bẩm sinh, đáy mắt dần trở nên sâu thẳm, cười mà không nói.

Mạnh Nguy nhìn thấy rùng mình một cái.

Tuế Ninh có thể được tên điên này để mắt tới, sau này e rằng thật sự có phúc.

Mạnh Nguy dựa vào ghế sofa, hắn nói: “Ài, tôi nghe nói Kỷ Vân Chu hôm nay ra rồi.”

Thẩm Vọng Hàn liếc Mạnh Nguy một cái. Mạnh Nguy cười một tiếng độc ác, hắn hiểu ý, xoay người cầm điện thoại gọi hỏi vị trí.

 

 

back top