TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 15: Trang Viên

Câu nói đùa của Thẩm Vọng Hàn lại khiến Tuế Ninh bỗng dưng thấy căng thẳng.

Cậu cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Vọng Hàn, kiểu ánh mắt âm u, tham lam đó, cứ như thể chỉ trong giây lát nữa sẽ nuốt chửng cậu một cách hung bạo.

Tuế Ninh run rẩy, vịn vào bức tường tiếp tục đi xuống cầu thang.

“Tôi… tôi phải đi vệ sinh.”

Thẩm Vọng Hàn chậm rãi đi phía sau Tuế Ninh, bước chân vững vàng.

“Này, Tuế Ninh, tối qua em quan tâm tôi như thế, sao ngủ dậy lại trở mặt xem như người xa lạ vậy?”

Thẩm Vọng Hàn nói với giọng có chút ái muội, âm trầm thấp từ tính vang vọng trong hành lang vắng vẻ.

Tuế Ninh đỏ mặt, không quay đầu lại phản bác: “Tôi không có.”

Cậu bước nhanh chạy về phía nhà vệ sinh cuối lầu hai, bước chân hoảng loạn, cứ như phía sau có mãnh thú hay hồng thủy đang đuổi theo.

Đối mặt với lời bày tỏ tình yêu mạnh mẽ đến nghẹt thở của Thẩm Vọng Hàn, Tuế Ninh luôn có thói quen tránh né như rùa rụt cổ.

Sau khi rửa tay xong đi ra, cậu phát hiện Thẩm Vọng Hàn đã rời đi.

Trên bệ cửa sổ hành lang cách đó không xa, đặt một chiếc túi màu trắng, bên trong có một miếng bánh phô mai bơ và một ly cà phê. Gió nhẹ phất qua, thổi bay tờ ghi chú dán trên đó.

Tuế Ninh tiến lên xé xuống xem,Trên đó viết một hàng chữ thảo mạnh mẽ nhưng bay bổng—

Đừng để bụng đói.

Tuế Ninh liếc nhìn cuối hành lang dài, trước mắt là một mảng tối tăm yên tĩnh.

Người đã đi rồi.

Ánh mắt cậu giật mình, cảm thấy dạo gần đây mình thật sự đã phản ứng quá mức với Thẩm Vọng Hàn.

Nỗi sợ hãi của cậu đối với Thẩm Vọng Hàn đến từ những lời dạy khuôn mẫu của Hứa Thập An.

Hứa Thập An thường xuyên nhắc nhở cậu, nếu sau này muốn chọn bạn đời, ngoài điều kiện vật chất, điều quan trọng nhất là liệu người đó có thể tôn trọng cậu hay không.

Nếu hắn muốn giam cầm cậu trong nhà tù hôn nhân, khiến cậu mất đi tự do và quyền tự chủ, thì đó không phải là tình yêu, mà là dục vọng chiếm hữu đáng sợ, là sự giam giữ ích kỷ.

Mà Thẩm Vọng Hàn hoàn toàn phù hợp với những ấn tượng cứng nhắc mà Hứa Thập An đã tạo ra.

Cố chấp, hung hãn, luôn bộc lộ lòng chiếm hữu mãnh liệt đến rợn người đối với cậu.

Đời trước cậu sợ Thẩm Vọng Hàn.

Sợ vì sẽ trở thành chim hoàng yến bị Thẩm Vọng Hàn nuôi dưỡng trong lồng.

Nhưng đời này, cậu lại hy vọng Thẩm Vọng Hàn bình an vô sự.

Bởi vì Thẩm Vọng Hàn là người bất chấp tất cả xông vào biển lửa cứu cậu.

Tuế Ninh xách chiếc túi trắng lên, tâm sự rối bời như tơ vò, càng gỡ càng rối, đan xen trong lòng khiến cậu ngay cả buổi tập nhảy sau đó cũng mất tập trung.

….

Sau khi hoạt động của câu lạc bộ kết thúc.

Tuế Ninh và hai người bạn thân đến một tiệm thịt nướng liên hoan. Tuế Ninh rất ít khi ăn thịt nướng.

Cậu ngồi xuống, mắt tròn xoe mong chờ nhìn người phục vụ lật thịt trên vỉ nướng, ngọn tóc đen rủ xuống trán, khuôn mặt trắng trẻo nóng đến mức đổ vài giọt mồ hôi cũng chẳng bận tâm.

Lộc Gia Duẫn ôm ba chai nước uống đi tới, nhìn thoáng qua Tuế Ninh cứ như chưa hiểu sự đời, liếc mắt coi thường.

“Thiếu gia, cậu có thể đừng bày ra cái vẻ không dính khói lửa trần gian này được không?”

Lục Đại Hành cười, kẹp miếng thịt đầu tiên vào chén Tuế Ninh.

Tuế Ninh nhẹ nhàng thổi miếng thịt nướng nóng hổi, nếm một miếng.

Cậu nhỏ giọng “Oa” một tiếng.

“Ngon quá”

“Đừng nói, nhìn Tuế Ninh ăn uống rất ngon miệng.” Lục Đại Hành nói sảng khoái, gói rau xanh ăn một miếng thịt lớn.

Tuế Ninh lần lượt gắp miếng thịt hợp khẩu vị mình thích nhất cho hai người bạn, còn chu đáo gói sẵn rau xanh, hai tay đặt trên bàn, vẻ mặt chờ mong nhìn họ.

“Hai cậu nếm thử đi, ngon siêu cấp luôn.”

Lộc Gia Duẫn húp một ngụm nước uống, lại liếc nhìn Lục Đại Hành: “Cậu nghe nói tin tức kia của cậu ta chưa?”

Lục Đại Hành bình tĩnh gật đầu, khoác vai Tuế Ninh, nói: “Sau này gả vào hào môn, à không… nhà cậu vốn dĩ đã là hào môn. Sau này gả vào Thẩm gia rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng quên hai đứa bọn tớ nha.”

“Đúng đó, Tiểu Ninh. Khi giàu sang, đừng quên bạn bè.” Lộc Gia Duẫn tình cảm dạt dào cầm tay Tuế Ninh.

Tuế Ninh ngửa đầu, chớp chớp mắt, lại tiếp tục vùi đầu ăn thịt nướng, ăn đến hai bên má phồng lên, ăn rất nhập tâm.

Lộc Gia Duẫn nói: “Tớ nghe nói nhà họ Lâm lại tìm về được đứa con trai nhỏ, còn định tổ chức sinh nhật cho cậu ấm mới tìm về nữa đó.”

Tuế Ninh nhai rau xanh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tớ biết, còn mời cả nhà tớ đi nữa.”

Lục Đại Hành gật đầu: “ôi, Lâm Lạc đó vận mệnh cũng trắc trở. Nghe nói bị bọn buôn người bán vào tận vùng núi sâu hẻo lánh, bố nuôi còn là người tâm thần, khổ mười mấy năm trời."

Tuế Ninh nghe đề tài nặng nề, tốc độ nhai chậm lại.

“Nhưng mà, loại trải nghiệm của hắn, nếu theo kịch bản phim truyền hình, ít nhất cũng phải tính là vai chính rồi, đúng là vận mệnh trắc trở, khổ tận cam lai.”

Lộc Gia Duẫn cảm thán.

Tuế Ninh cảm thấy Lộc Gia Duẫn nói rất có lý.

Cậu vừa nhai, miếng rau xanh ngày lúc càng ngắn đi, vừa đồng tình gật đầu.

Lộc Gia Duẫn sực tỉnh, liếc thấy Tuế Ninh sắp ăn thành một con cừu, bĩu môi.

Hắn chỉ ngón trỏ vào Tuế Ninh, nói với Lục Đại Hành: “Cậu xem cái loại người như cậu ta, có thể sống sót quá hai tập trong phim báo thù sảng khoái không?”

Lục Đại Hành khách quan bình luận: “Khó.”

Tuế Ninh lập tức muốn phản bác, cậu đặt đũa xuống.

Lộc Gia Duẫn ghé sát, cùng cậu phân tích: “Cậu xem, cha mẹ cậu yêu cậu, mấy người anh trai đều thương cậu, còn có vị hôn phu đẹp trai lắm tiền, đúng không?”

“Ừm.” Tuế Ninh gật đầu, đúng là sự thật.

Lục Đại Hành: “Vừa nhìn cậu là không giống vai chính rồi, bởi vì cuộc đời của cậu quá hạnh phúc, Tuế Tiểu Ninh à.”

Bởi vì số mệnh quá tốt, nên không giống vai chính.

Chỉ là…

Cuộc đời của cậu cũng đâu phải thuận buồm xuôi gió đâu.

Cậu cũng đã từng trải qua nỗi đau khổ tột cùng rồi.

Nhưng Tuế Ninh không nói.

Dưới ánh đèn sáng rực, hương thơm ngào ngạt lượn lờ phía trên, bạn bè vui vẻ cười đùa, thêm nước trái cây vào ly cho cậu, họ cùng nhau nâng ly vui vẻ.

Tuế Ninh cười.

Cậu hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc này, giấu bí mật thống khổ vào tận đáy lòng.

Vậy thì đời này, hãy nỗ lực làm cho cuộc sống của mình thật sự hạnh phúc lên.

…..

Ngày hôm sau, Tống Ngọc Xuyên đi công tác, Tuế Ninh tự mình đi tham dự một buổi lễ trao giải của trường.

Thiết kế thí nghiệm sinh học của cậu đạt giải Ba trong cuộc thi Sinh học toàn quốc, nhưng mà, nhân tài ưu tú của trường cậu rất nhiều.

Cậu chỉ miễn cưỡng xếp thứ 24.

Trong đại hội trao giải do trường tổ chức, đến phần chụp ảnh tập thể cùng lãnh đạo trường, Tuế Ninh đứng ở vị trí thứ ba từ trái sang của hàng thứ tư.

Lâm Cẩn cũng có mặt, hắn đứng ở vị trí trung tâm hàng thứ nhất.

Trong số rất nhiều người đoạt giải, cậu có vẻ hơi bình thường, mặc dù cậu đã chuẩn bị rất lâu cho giải thưởng thiết kế này.

Tuy nhiên, sau khi về nhà, cậu tiện tay đặt chiếc cúp màu bạc lên bàn trà.

“Ninh Ninh, con giỏi quá đi!”

Hứa Thập An ngồi bên cạnh Tuế Ninh, ôm chiếc cúp của cậu xem xét từ trái sang phải, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.

Hứa Thập An nửa năm mới đăng Vòng bạn bè một lần, hôm nay đặc biệt đăng một lần vì cậu, chúc mừng cậu đạt được một chiếc cúp nhỏ bé không đáng kể.

Tuế Mặc hôm nay về sớm, trước bữa tối cũng cầm chiếc cúp của Tuế Ninh nghiên cứu một hồi lâu.

Sau đó, mặt vô cảm mà đặt xuống.

“Để ở trên tủ sách trong thư phòng đi.”

“Vâng.” Quản gia cười gật đầu, đặt chiếc cúp của Tuế Ninh vào tủ trưng bày trong thư phòng.

Tủ trưng bày bày đầy các loại giải thưởng và vinh dự quốc tế mà tập đoàn Tuế Thị do Tuế Mặc điều hành đạt được trong những năm gần đây, còn chiếc cúp nhỏ của Tuế Ninh, được Tuế Mặc đặt ở ngăn tủ trung tâm nhất.

Hứa Thập An ngồi bên cạnh Tuế Mặc, giọng nói dịu dàng: “Em đã bảo Ninh Ninh từ bé đã thông minh rồi mà.”

Tuế Mặc gắp thức ăn cho Hứa Thập An, thái độ hắn đối với Hứa Thập An luôn đặc biệt ôn hòa: “Ừm, tùy em.”

Tuế Ninh cười hì hì.

Cậu cười nhẹ, đột nhiên cảm thấy có phải là vai chính hay không cũng không sao cả.

Vào buổi tối, Thẩm Vọng Hàn gửi tin nhắn cho cậu:

【 Ngày mai rảnh không, dẫn em đi xem kịch nói nhé? 】

Gần đây có một vở kịch nói mới công chiếu, Tuế Ninh vẫn luôn rất muốn xem, nhưng cậu vẫn do dự, bịa ra một lý do từ chối:

【 Mai tôi bận qua nhà bạn chơi rồi. 】

swh: 【 Em đi nhà bạn chơi được, vậy tại sao không thể đến nhà tôi chơi? 】

Tuế Ninh đỏ mặt, thoát khỏi giao diện trò chuyện. Gần đây cậu luôn cố ý hay vô tình trốn tránh Thẩm Vọng Hàn.

 

 

back top