TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 16

Ngày hôm sau, cậu không đến nhà bạn, mà lén lút bắt taxi đến một bệnh viện.

Bệnh viện này là của dượng cậu mở, nên vừa lên khu VIP, dượng liền ra cửa thang máy đón cậu.

Dượng mặc một chiếc áo blouse trắng, bụng có chút bụng bia, vẻ mặt quan tâm nhìn cậu.

“Ninh Ninh, sao con lại đến bệnh viện? Không khỏe ở đâu sao?”

Tuế Ninh lắc đầu, cậu mặc một chiếc áo len màu xanh trắng, trông ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nói: “Không phải, dượng, con đến thăm một người.”

“Ồ.”

Dượng lúc này mới yên tâm, ông đỡ gọng kính cười rộ lên: “Đến thăm Kỷ Vân Chu đúng không? Yên tâm, hắn ở chỗ ta chắc chắn không xảy ra chuyện gì, bảo đảm một tháng sau là có thể sống nhăn răng.”

Tuế Ninh hỏi: “Hắn bị thương rất nghiêm trọng sao?”

"Ừm, suýt nữa phải vào ICU, cứu được cũng không dễ dàng gì.”

Dượng đi trước, dẫn cậu vào cửa phòng bệnh: “Nghe nói là do vị hôn phu của con đánh đó, ai chà, người trẻ tuổi bây giờ, ra tay thật là không nhẹ nhàng gì.”

Tuế Ninh nghe vậy, tâm trạng rất tốt.

Xuyên qua cửa kính, cậu thấy Kỷ Vân Chu đang nằm tĩnh dưỡng trong phòng bệnh, hắn còn đeo máy thở, một chân bó bột, được treo lên cao.

“Dượng, con muốn nói chuyện riêng với hắn vài câu, được không ạ?”

“Đương nhiên là được, muốn nói bao lâu cũng được.” Dượng gật đầu, vỗ vai Tuế Ninh: “Cô con đã lâu không gặp con, hai ngày nay cứ nhắc mãi, rảnh rỗi đến nhà ta ăn cơm nhé.”

Tuế Ninh ngoan ngoãn cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Con biết rồi dượng.”

Chờ dượng rời đi, Tuế Ninh đẩy cửa phòng vào.

Cậu tiện tay đóng cửa phòng lại.

Không thể không nói Kỷ Vân Chu quả thật là biết lo giữ mạng, biết đến bệnh viện của nhà cậu mở để dưỡng thương mới là an toàn nhất.

Nhưng mà, nay đã khác xưa.

Tuế Ninh đến gần giường bệnh, chỉ thấy khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Kỷ Vân Chu sưng phù như đầu heo, hốc mắt xanh đen, một cánh tay cũng bó bột, đeo máy thở trông hơi thở thoi thóp.

Kỷ Vân Chu uể oải tỉnh lại, thấy rõ người đến, đôi mắt lập tức sáng rực.

Hắn khàn giọng nói: “Ninh Ninh.”

Tuế Ninh ngồi xuống đầu giường Kỷ Vân Chu, cậu liếc nhìn máy đo lường dán trên người Kỷ Vân Chu.

“Ninh Ninh, hôm nay em thật là đẹp, anh biết ngay em vẫn quan tâm anh mà.”

Kỷ Vân Chu ôn tồn nói, yếu ớt vươn tay về phía Tuế Ninh.

Tuế Ninh giơ tay rút mạnh một cái, liền làm đứt một sợi dây điện cực.

Kỷ Vân Chu đau đớn, hắn “Sít” một tiếng: “Ninh Ninh, em làm gì vậy?”

Khuôn mặt Tuế Ninh khôi ngô tuấn tú lại phúc hậu vô hại, cậu nhìn Kỷ Vân Chu, dùng giọng nói dịu dàng.

“Kỷ Vân Chu, sao anh còn chưa ch-ết?”

Cậu còn tưởng Kỷ Vân Chu sắp ch-ết, mới lén đến thăm hắn.

Kỷ Vân Chu gượng cười căng thẳng: “Ninh Ninh, em đang nói gì vậy, anh bị Thẩm Vọng Hàn đánh thành ra thế này, em còn có tâm trạng nói đùa.”

“Tôi không có nói đùa đâu, Kỷ Vân Chu.”

Tuế Ninh đứng dậy, cậu tiện tay tắt máy đo nhịp tim của Kỷ Vân Chu, lại rút máy thở củahắn.

Cậu nhìn Kỷ Vân Chu, như thể trước mắt mình đang bừng lên một biển lửa.

Tuế Ninh nói: “Chúc anh hôm nay ch-ết đi.”

Dứt lời, cậu nâng bàn tay trắng nõn lên, tát Kỷ Vân Chu một cái.

Trong phòng bệnh truyền đến một tiếng chát chúa.

Cú tát này, Tuế Ninh dùng hết sức lực.

Khóe miệng Kỷ Vân Chu trầy da, m.á.u rớm ra rất nhanh, hắn kinh ngạc nhìn về phía Tuế Ninh.

“Ninh Ninh, khụ, em … Em làm sao vậy?”

Ánh mắt Tuế Ninh trong suốt như nước.

Kỷ Vân Chu đã thở không nổi, giọng hắn khàn khàn, ngay cả việc giơ tay cũng trở nên khó khăn, sắp nghẹt thở đến nơi.

Sau đó, một chiếc gối sạch sẽ tinh tươm đặt lên mặt Kỷ Vân Chu, chặn không khí mà hắn có thể hít thở.

Một phút sau.

Tuế Ninh đóng cửa phòng bệnh lại, bước chân vui vẻ rời khỏi bệnh viện.

Tâm trạng hôm nay thật không tệ.

Cậu bước ra khỏi cổng bệnh viện, vừa định đi qua bên kia đường, một chiếc Maybach màu đen không lệch một ly chắn ngang trước mặt cậu.

Bước chân Tuế Ninh khựng lại.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, cậu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Vọng Hàn.

Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn lạnh lẽo, sâu thẳm.

Điều đó khiến Tuế Ninh bỗng dưng thấy chột dạ, trán anh thậm chí còn lấm tấm mồ hôi lạnh..

“Trùng hợp vậy, đến bệnh viện làm gì?” Giọng Thẩm Vọng Hàn không chút ấm áp, nhưng cũng không có ý giận dữ.

Nhưng Tuế Ninh nghe lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu tránh ánh mắt đó: “Tôi, tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.”

Thẩm Vọng Hàn dò xét Tuế Ninh: “Gặp xong rồi à?”

Tuế Ninh gật đầu.

“Vậy lên xe, tiện đường đưa em về.”

Tuế Ninh vừa làm chuyện xấu, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi, cậu lắc đầu nói: “Không cần, tôi đi tàu điện ngầm là được rồi, tiện lắm.”

Thẩm Vọng Hàn xuống xe, mở cửa ghế phụ cho Tuế Ninh: “Lên xe.”

“Được rồi.”

Tuế Ninh ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

Cậu lén nhìn Thẩm Vọng Hàn, cằm hắn căng thẳng, dọc đường đi đặc biệt ít nói.

Rất nhanh, Tuế Ninh phát hiện kiến trúc hai bên đường càng ngày càng ít, cây cối càng ngày càng nhiều.

Tiêu rồi.

Tuế Ninh hoảng loạn liếc nhìn Thẩm Vọng Hàn: “Đây không phải đường về nhà tôi, anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Thẩm Vọng Hàn không nói một lời nắm vô lăng, rẽ vào con đường vòng trên sườn núi.

“Đừng căng thẳng, chỉ đưa em đi ăn bữa cơm thôi.” Thẩm Vọng Hàn liếc nhìn mặt Tuế Ninh, rồi nói: “Ninh Ninh, nghe nói em đoạt giải ở trường.”

Tuế Ninh căng thẳng nắm chặt dây an toàn: “Sao anh biết?”

“Tôi xem trang web chính thức của trường em, em còn được giải Ba nữa, lợi hại thật.”

Giọng Thẩm Vọng Hàn trầm lạnh, rõ ràng không còn nóng bỏng như trước kia.

Tuế Ninh lại không nhận ra.

Tuế Ninh thấy phía trước có một khu biệt thự, lúc này mới không còn căng thẳng như vậy.

Cậu nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, già dặn thở dài: “Trường chúng tôi có rất nhiều người lợi hại, trong thời đại nhân tài đông đúc, mọi người chỉ nhớ người đạt giải Nhất là ai thôi.”

“Không nhất định.” Bàn tay Thẩm Vọng Hàn nắm vô lăng thon dài mạnh mẽ, đốt ngón tay rõ ràng: “Tôi lại biết người đứng thứ 24 là ai.”

Tuế Ninh quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt hơi giật mình, không tin hỏi: “Vậy tôi hỏi anh, lúc đó tôi đứng ở vị trí nào?”

“Hàng thứ tư, người thứ ba tính từ bên trái, lúc đó em mặc quần áo màu xanh trắng, còn thắt cái cà vạt màu hồng trắng, trông y như học sinh cấp ba vậy.”

Khuôn mặt non nớt đến mức có thể véo ra nước.

Vừa non vừa lại vừa quyến rũ.

Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bắt được khuôn mặt Tuế Ninh trong tấm ảnh chụp chung.

Tuế Ninh ngẩn người.

Cậu đột nhiên nhớ lại đời trước, cũng là khi đạt được giải thưởng này, cậu vui vẻ đi khoe với Kỷ Vân Chu.

Lúc đó họ đi dạo trong vườn hoa, Kỷ Vân Chu khen cậu để lấy lòng, Tuế Ninh thẹn thùng ngồi bên cạnh, ngước đầu mong chờ hỏi hắn mình đứng ở vị trí nào.

Kỷ Vân Chu suy nghĩ hai giây, rồi xin lỗi nói mình chỉ lo nhìn cậu, không nhớ cậu đứng ở đâu.

Sau này Tuế Ninh mới biết, Kỷ Vân Chu lúc đó thậm chí còn chưa từng mở trang web chính thức của trường cậu ra xem.

Tuế Ninh đột nhiên nghĩ đến một câu:

Sự quan tâm đến từ người khác biệt thì có ý nghĩa sâu sắc hơn.

Nhưng mà, Thẩm Vọng Hàn thật sự đối với cậu là yêu thích hay chỉ là dục vọng chiếm hữu quấy phá thôi?

Cậu lại lén nhìn Thẩm Vọng Hàn một cái, không nói gì.

Chiếc xe chạy lên đỉnh núi, dừng lại trước một trang viên to lớn và tinh xảo.

Bên ngoài cổng lớn trang viên trồng một mảng lớn hoa oải hương màu tím, gió nhẹ thổi qua, mùi hoa bay lượn tan vào không khí, thấm đẫm ruột gan.

Thẩm Vọng Hàn kéo cửa sổ xe cho Tuế Ninh xuống, nhưng không mở khóa cửa.

“Tôi mua tòa trang viên này, đẹp không?”

Tuế Ninh nhìn về phía biển hoa màu tím kia, không thể không nói, thẩm mỹ của Thẩm Vọng Hàn quả thật rất tốt.

Nơi này đẹp như lâu đài cổ tích.

“Tôi còn chuẩn bị cho em một món quà, mở ra xem, có thích không.” Giọng Thẩm Vọng Hàn lạnh lùng, giơ tay đưa một chiếc hộp dài bọc lụa đỏ dài nửa mét cho Tuế Ninh.

Tuế Ninh nhận lấy, cẩn thận mở ra.

Cậu chỉ thấy bên trong đặt một chiếc xích được rèn từ vàng ròng, chiếc xích không quá dày, còn kèm theo hai chiếc vòng tròn màu vàng kim.

Đó là hai chiếc còng chân.

Và tòa trang viên xinh đẹp này, chính làn hà tù tinh xảo mà Thẩm Vọng Hàn cố ý mua cho cậu.

“!”

Tuế Ninh sợ tới mức ném trả lại Thẩm Vọng Hàn.

"Làm theo cỡ chân em rồi đấy. Da em trắng, đeo đồ làm bằng vàng chắc chắn rất đẹp."

Tuế Ninh xoay người hoảng loạn mở cửa xe: “Tôi không cần cái này, tôi không cần.”

“Mấy ngày nay tôi còn tưởng rằng em thật sự không bận tâm Kỷ Vân Chu, không ngờ, hôm nay em còn dám đi thăm hắn.”

Ngón tay Thẩm Vọng Hàn móc lấy dây an toàn của Tuế Ninh, kéo cậu trở lại trước mặt. Ánh mắt hắn lạnh đến đáng sợ, giọng nói như thấm đẫm hàn băng lạnh buốt đến tận xương.

“Em thật khiến tôi đau lòng, Ninh Ninh.”

Thẩm Vọng Hàn một tay nắm lấy cằm Tuế Ninh, trong mắt chứa đựng dục vọng tham lam và chiếm hữu điên cuồng.

Hắn nhẹ giọng nói: “Nếu không tôi dứt khoát giấu em đi luôn, chúng ta ngày ngày đêm đêm ở bên nhau. Chờ khi nào em học ngoan, thì khi đó tôi thả em ra, được không?”

Tuế Ninh sợ tới mức viền mắt đỏ hoe, ánh mắt run rẩy.

Cậu hối hận rồi.

Cậu vẫn đánh giá Thẩm Vọng Hàn quá bình thường.

“Tỷ lệ xứng đôi của chúng ta cao như vậy, chắc chắn không lâu sau sẽ có em bé thôi.”

 

 

back top