TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 20

Bác sĩ bị Thẩm Vọng Hàn đuổi đi, Tuế Ninh ngồi xuống sofa.

Đây là phòng bệnh VIP, ở tầng thượng cùng của bệnh viện, cả tầng chỉ có duy nhất một phòng.

Tay Tuế Ninh vẫn nắm chặt dây đeo ba lô, ám chỉ cho Thẩm Vọng Hàn biết rằng cậu sẽ rời đi rất nhanh.

Thẩm Vọng Hàn ngồi cách đó không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm dán trên người cậu.

Tuế Ninh tránh đi ánh mắt nóng rực của hắn, nhỏ giọng nói: “Ba tôi bảo tôi đến thăm anh.”

Thẩm Vọng Hàn cong môi, rót cho cậu ly trà nóng: “Em quả thật rất quan tâm tôi.”

“Đẫ nói là ba tôi kêu tôi đến mà.” Mặt Tuế Ninh nóng lên, biện giải.

“Sao anh nằm viện, bị bệnh à?”

Thẩm Vọng Hàn gật đầu, giọng khàn khàn: “Tối hôm đó ôm em về, tôi bị ướt cả người.”

Ánh mắt Tuế Ninh đơn thuần, liếc nhìn Thẩm Vọng Hàn: “Sau đó anh bị cảm?”

Đáy mắt Thẩm Vọng Hàn tối tăm khó lường: “Ừm. Tuế Ninh, tôi chính là vì cứu em mới sinh bệnh, vậy mà mấy ngày sau em mới đến thăm tôi.”

Tuế Ninh vô cớ bị kết tội, cậu muốn biện giải gì đó, nhưng lại cảm thấy lời Thẩm Vọng Hàn nói không phải không có lý.

Cậu mím môi, hỏi: “Nghiêm trọng không?”

“Đương nhiên, không nghiêm trọng sao phải nằm viện.”

Tuế Ninh nắm chặt ngón tay, đầu cậu cúi càng thấp.

Thẩm Vọng Hàn đan tay vào nhau: “Tuế Ninh, em định bồi thường cho tôi thế nào?”

Tuế Ninh rụt đầu.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoạii cứu cậu.

Tuế Ninh vội vàng bắt máy.

Lục Đại Hành thúc giục cậu: “Tiểu Ninh Tiểu Ninh! Gửi tin nhắn cho cậu sao không trả lời, cậu đang ở đâu vậy, mau vào trang web học tập, chốc nữa có bài thi trực tuyến cậu quên rồi à?”

“Ôi.”

Tuế Ninh kinh ngạc, vội vàng mở trang web học tập, bên trong quả nhiên bật ra mấy cái thông báo thi.

Còn 30 giây!

Tuế Ninh vội vàng bấm vào giao diện thông báo thi, bấm vào làm bài thi.

Thế là, Tuế Ninh ngồi xổm trong phòng bệnh VIP, một tay cầm điện thoại, bắt đầu nghiêm túc trả lời đề.

Thẩm Vọng Hàn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tuế Ninh, nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu.

Lúc thi cử, Tuế Ninh vẫn giống như một học sinh cấp ba, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, trừ ngón tay, vẫn luôn bất động.

Trả lời xong câu hỏi khách quan, Tuế Ninh bắt đầu trả lời câu hỏi chủ quan. Trên màn hình bật ra một giám khảo AI, giám khảo sẽ đưa đề ngẫu nhiên, Tuế Ninh cần đáp cần đáp lại dưới hình thức biện hộ.

Hơn nữa có camera đối diện mặt cậu, ghi hình toàn bộ quá trình.

【 Thí sinh xin nghe đề, xin trình bày tóm tắt cơ chế điều tiết kiểm soát của miRNA trong quá trình chuyển hóa biểu mô - trung mô (EMT) của tế bào khối u và giá trị ứng dụng lâm sàng tiềm năng. 】

Tuế Ninh căng thẳng ngồi thẳng, cậu tựa điện thoại lên mặt bàn, nghe rõ câu hỏi xong, suy nghĩ mười mấy giây, bắt đầu trả lời bằng giọng nói.

“Tôi cho rằng miRNA là một loại RNA nhỏ không mã hóa, có thể thông qua điều tiết kiểm soát hướng đích các gen cụ thể, như các yếu tố phiên mã chủ chốt của EMT là Snail, Twist…”

Giọng Tuế Ninh trong trẻo, nghe rất thoải mái.

Tuế Ninh nói đến nửa chừng, không biết là vì căng thẳng hay chưa nghĩ ra, ấp úng khựng lại một hồi.

Cậu khẽ cau mày, ánh mắt vô tình liếc thấy, phát hiện một tờ giấy không tiếng động giơ lên bên cạnh cậu, là đáp án Thẩm Vọng Hàn đã viết sẵn cho cậu.

Vừa vặn tránh được hai cái camera trước sau.

Chữ viết của Thẩm Vọng Hàn rắn rỏi, trong thời gian ngắn, đã viết trôi chảy đầy một tờ giấy, hơn nữa logic đáp án còn hợp lý hơn đáp án của cậu.

Đôi tay kia thon dài rõ ràng, ánh mắt nhìn cậu vẫn nóng rực và sâu thẳm.

“…”

Tuế Ninh do dự. Đời trước cậu là người ham học hỏi, từ nhỏ đã muốn dựa vào học tập để chứng minh mình không phải bông hoa trong nhà kính, cho nên đã chịu không ít khổ cực.

Tuy nhiên Tuế Ninh cũng hoàn toàn không cảm thấy việc cậu chịu khổ là không đáng, những khoảnh khắc gian nan đó, đều là con đường cậu đã đi qua, đều là những ký ức đáng để cậu tự hào.

Cậu không ngờ, Thẩm Vọng Hàn thế mà cũng học qua kiến thức chuyên ngành này.

Tuế Ninh bí đến quên cả từ, đôi mắt lén nhìn về phía trước, lựa chọn tiếp tục đọc đáp án của Thẩm Vọng Hàn.

【 Điểm của ngài là: 99.2 điểm, xếp hạng toàn khoa: 1. Chúc mừng ngài, đã thông qua bài kiểm tra này. 】

Tuế Ninh ôm điện thoại, cười chụp màn hình thành tích, chia sẻ vào nhóm bạn thân của cậu.

Lục Đại Hành: 【 Mọi người ơi, 86.8 điểm, thành tích tốt nhất lịch sử, đỉnh không? 】

Lộc Gia Duẫn: 【 Đỉnh đỉnh đỉnh 】

Lộc Gia Duẫn: 【 61.5 】

Lộc Gia Duẫn: 【 Còn ai nữa không? 】

Tuế Ninh: 【 [Chụp màn hình] 】

Lộc Gia Duẫn: 【 ? 】

Lục Đại Hành: 【 ? 】

Lộc Gia Duẫn: 【 Đây là thành tích người thường thi ra được hả? 】

Lộ Muốn Đi Nhanh Hành: 【 Chơi ăn gian hả 】

“Vui vẻ vậy à?”

Tuế Ninh đóng điện thoại, ngẩng đầu, mới phát hiện Thẩm Vọng Hàn vẫn đang nhìn cậu. Cậu đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia của Thẩm Vọng Hàn, khoảnh khắc đối mặt, không khỏi khiến Tuế Ninh giật mình.

Tuế Ninh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Tôi giúp em hai lần rồi, Tuế Ninh.” Thẩm Vọng Hàn không hề hưởng thụ, hắn lười biếng dựa trên sofa, “Tính đền đáp tôi thế nào.”

“Ừm… Tôi mời anh ăn cơm.”

“Chỉ ăn cơm?”

Thẩm Vọng Hàn ngồi rất gần, Tuế Ninh không khỏi xê nhích sang một bên.

“Vậy… Vậy tôi mời anh xem kịch nói.”

Gần đây vừa có một vở kịch nói chiếu ở nhà hát kịch thành phố H, Tuế Ninh khó khăn lắm mới giành được ba vé.

Vốn định cùng bạn bè đi xem.

“Được.” Thẩm Vọng Hàn gật đầu, hắn liếc nhìn chiếc cổ trơn bóng trắng nõn của Tuế Ninh.

Trông yếu ớt lại dễ cắn.

Chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, nói không chừng sẽ để lại dấu vết.

“À, đúng rồi.” Tuế Ninh lấy một hộp nhẫn từ cặp sách ra, cậu đưa cho Thẩm Vọng Hàn.

“Chiếc nhẫn này quá quý giá, anh có thể thay tôi trả lại cho Bà Thẩm được không.”

Thẩm Vọng Hàn vươn tay, một tay gạt chiếc hộp, lấy chiếc nhẫn phỉ thúy ra.

“Tuế Ninh, chẳng lẽ em không biết sao, đồ của nhà họ Thẩm đã tặng đi thì không lý gì trả lại.”

Tay hắn nhẹ nhàng kéo tay Tuế Ninh về phía trước, siết chiếc nhẫn vào ngón giữa của cậu.

Tuế Ninh hoảng sợ.

Thẩm Vọng Hàn nói: “Hơn nữa nó chỉ là quà gặp mặt thôi. Sau này còn có rất nhiều nhẫn cầu hôn, nhẫn cưới, em không thích thì vứt đi cũng được, dù sao sau này có rất nhiều. Em vứt một cái, tôi lại mua cho em một cái khác.”

Tuế Ninh rút tay về, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, nhưng lại không dám tháo chiếc nhẫn xuống.

Cậu đứng dậy: “Tôi, tôi phải về rồi.”

Cậu chạy trốn ra khỏi phòng bệnh, để lại một mình Thẩm Vọng Hàn ngồi trên sofa.

Thẩm Vọng Hàn sờ ngón trỏ, dường như đang dư vị xúc cảm mềm mại.

Buổi tối Tuế Ninh về đến nhà, phát hiện trên bàn trong đại sảnh bày một hộp quà.

“Cái gì đây?”

Quản gia giải thích bên cạnh: “Tiểu thiếu gia, đây là Lâm thiếu gia nhờ người đưa tới, nói là cảm tạ ngài tối qua đã làm việc nghĩa.”

Tuế Ninh mở hộp quà ra, bên trong đặt ba quyển sách—

《 Chỉ Nam Cuộc Sống Thành Công 》

《 Học tập là Vô Bờ Bến! 》

《 Ba Câu Nói, dạy bạn cách trở thành người hiếu học》

“…”

Rất hợp khẩu vị của cậu.

Tối nay cậu phải chọn một quyển để xem.

Tuế Ninh nhìn thoáng qua, đặt sách lại vào hộp. “Chú Tư Lan, giúp cháu đặt chúng lên kệ sách của cháu đi.”

Quản gia hiền lành cười: “Được.”

Cậu mở điện thoại, Lâm Lạc gửi đến mấy tin nhắn.

【 Tuế Ninh, cảm ơn cậu đêm qua đã cứu tôi, để bày tỏ lòng cảm kích, tôi tặng cậu ba quyển sách, đều là sách tôi rất thích! Hy vọng cậu cũng thích. 】

【 À đúng rồi, anh trai tôi hôm qua không phải cố ý, hy vọng cậu đừng để bụng. Anh ấy chỉ là trời sinh mạnh khỏe thôii, trước đây anh ấy còn học quyền anh nữa, sau này có cơ hội tôi nhất định phải nhờ anh ấy dạy tôi. 】

Tuế Ninh phát hiện.

Đặc điểm lớn nhất của Lâm Lạc chính là hiếu học, hơn nữa hắn thế mà một chút cũng không hận Lâm Cẩn, ngược lại còn có cảm giác ỷ lại và kính nể rất sâu đối với Lâm Cẩn.

Nếu thật sự là như vậy, thân phận giả của Lâm Cẩn đời trước đã bị vạch trần như thế nào?

Tuế Ninh không rảnh quản việc người khác, bản thân cậu còn không ít ân tình cần phải trả.

Cậu tắm xong nằm trên giường, tìm kiếm vài nhà hàng.

Khoảng 12 giờ sáng, cậu gửi đường link cho Thẩm Vọng Hàn.

Tuế Ninh: 【 Mấy nhà hàng này được đánh giá cao, anh xem muốn đi nhà hàng nào? 】

Trong phòng bệnh tối tăm, tĩnh lặng.

Sau khi tiêm thuốc an thần, Thẩm Vọng Hàn rơi vào giấc ngủ nông.

Trong mơ, hắn mơ thấy Tuế Ninh khóc đỏ hai mắt, trên cổ toàn bộ là những dấu vết ái muội.

Tuế Ninh rúc trong lòng hắn, đôi chân trắng như tuyết bị dây xích vàng quấn quanh, giống như một chú mèo nhỏ yếu ớt.

Gần như sắp ngất đi.

Còn thỉnh thoảng phát ra tiếng thút thít đáng thương.

Trên tường treo ảnh cưới của họ, nụ cười Tuế Ninh ngọt ngào hạnh phúc, hỉ phục đỏ tươi chói mắt, tôn lên làn da cậu càng thêm trắng nõn.

Hắn đã hoàn toàn chiếm đoạt Tuế Ninh làm của riêng.

Thẩm Vọng Hàn mở mắt ra, mắt nhìn quanh bốn phía, dục vọng trong đáy mắt vẫn chưa tan đi.

Hắn mở điện thoại, nhìn rõ tin nhắn của Tuế Ninh xong, ngay lập tức gọi lại cho Tuế Ninh một cuộc điện thoại.

Đối diện truyền đến giọng nói mềm mại mơ hồ của Tuế Ninh, có vẻ như vừa bị hắn đánh thức.

“Ừm… Alo?”

“Tuế Ninh, tôi mơ thấy em.” Thẩm Vọng Hàn nói rất nhẹ, dư vị giấc mộng hạnh phúc vừa rồi.

Tuế Ninh lập tức tỉnh táo, cậu ngồi dậy, run rẩy hỏi: “Anh… anh cũng mơ thấy tôi đã c.h.ế.t sao?”

“Không.” Đôi mắt Thẩm Vọng Hàn dần sâu thẳm, ánh lên sự chiếm hữu bị đè nén: “Tôi mơ thấy ngày chúng ta kết hôn, em khóc rất nhiều.”

Khóc đến ướt cả giường.

back top