Ánh mắt hoảng loạn của Tuế Ninh trở nên xấu hổ và bực bội: "Anh đang nói bậy gì thế."
Cậu còn tưởng Thẩm Vọng Hàn cũng mơ thấy biển lửa đáng sợ kia, sợ đến mức tỉnh cả ngủ.
Thẩm Vọng Hàn không trêu cậu nữa, cười bảo: "Vậy ngày mai anh sẽ đến tìm em sớm."
Giọng hắn trầm thấp ấm áp, mang theo trường khí hormone độc đáo, dưới màn đêm, tựa một vệt sáng mỏng, xua đi nỗi sợ hãi của Tuế Ninh.
Tuế Ninh ngẩn người: "Hả?"
"Không phải nói muốn mời anh ăn cơm sao? Ngày mai là thứ Bảy."
Tuế Ninh lúc này mới phản ứng lại, vội giải thích: "Ngày mai em đi câu cá trên băng rồi, không có thời gian."
"Câu cá trên băng?" Giọng Thẩm Vọng Hàn rõ ràng không vui: "Tuế Ninh, em biết ngày mai bao nhiêu độ không?"
Tuế Ninh đương nhiên biết, nhưng cậu vẫn muốn đi. Nghe lời nói giáo huấn của Thẩm Vọng Hàn như vậy, cậu chợt cảm thấy hơi sợ hãi.
Đáng lẽ không nên nói với hắn.
Cậu vội vàng nói: "Em sẽ mặc dày một chút. Lần sau có thời gian em sẽ gọi cho anh."
Dứt lời, cậu cúp điện thoại. Lòng bàn tay hơi ấm còn sót lại sau khi nắm điện thoại một lúc lâu.
—
Sáng sớm hôm sau.
Tuế Ninh đã khoác lên chiếc áo phao thật dày, chuẩn bị xuất phát.
Tuế Hoành cất ủng đi tuyết và thiết bị an toàn vào cốp xe.
Tống Ngọc Xuyên rụt cổ đứng ở cửa, vẻ mặt ngái ngủ: "Cậu chắc chắn với thể trạng của nó có thể đi được không?"
Tuế Hoành giơ tay đóng cốp xe lại: "Căn cứ Tuyết Sơn không cao so với mặt biển, hệ số an toàn cao, nó mặc đồ dày rồi, không cần lo."
Khác với Tống Ngọc Xuyên, thay vì để Tuế Ninh trở thành đóa hoa trong nhà kính, Tuế Hoành càng hy vọng cậu có thể học được cách tự lập, tự mình gánh vác, dũng cảm bước đi bước đầu tiên.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ là, sau khi trở về từ chuyến công tác nước ngoài, hắn cảm thấy Tuế Ninh có sự thay đổi không hề nhỏ.
Tống Ngọc Xuyên nói là do chuyện hôn sự và chuyện xuất ngoại khiến cậu buồn bực mấy hôm nay, nhưng Tuế Hoành lại không nghĩ vậy.
Tống Ngọc Xuyên quá vô tư.
Nhưng trực giác của hắn rất chuẩn. Hắn có thể nhìn thấy cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt đơn thuần, sáng ngời của Tuế Ninh, giống như bi thương, lại như là thống khổ.
Hắn nhận ra được, Tuế Ninh đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Hắn sẽ không tra hỏi tâm sự của Tuế Ninh, cũng sẽ không vạch trần vết sẹo còn chưa khép miệng của em trai.
Hắn chỉ là đau lòng.
Tuế Hoành khởi động động cơ xe, tiện tay đưa cà phê cho Tuế Ninh.
Tuế Ninh ngủ không ngon, dựa vào đệm ghế uống cà phê, đôi mắt lười biếng híp lại.
"Anh, thật ra anh có thể bảo tài xế đưa em đi là được rồi."
Bây giờ chưa tới 6 giờ sáng, hơn nữa Tuế Hoành còn phải về công ty làm việc.
Tuế Hoành không nói gì, trầm mặc một lát.
"Anh nghe ba nói, lần trước em đi gặp Kỷ Vân Chu, còn tắt cả máy thở của hắn?"
Tuế Ninh biết ngay chuyện này không giấu được.
Cậu vội vã ngồi thẳng, ấm ức nói: "Anh, Em không có. Em chỉ đi thăm hắn một lát, sau đó em vừa đi thì hắn đã bắt đầu vu oan cho em."
Tuế Hoành không quan tâm sự thật thế nào, hắn chỉ muốn làm rõ thái độ của Tuế Ninh.
"Nói như vậy, em không thích Kỷ Vân Chu?"
Tuế Ninh nhớ tới gương mặt Kỷ Vân Chu là thấy ghê tởm, cậu nhấn mạnh:
"Em không thích hắn, một chút cũng không!"
"Ừ." Tuế Hoành nắm tay lái. Hắn là người cực kỳ lý trí, không hề bận tâm nguyên nhân.
"Thẩm Vọng Hàn tính cách không tốt, nhưng hắn là vị hôn phu ba đã chọn kỹ cho em, mắt nhìn của ba sẽ không sai."
Tuế Hoành giống như Tuế Mặc, sinh ra đã có một vẻ mặt lạnh lùng, sở hữu sự lý trí cực độ của Alpha, cùng khả năng phán đoán gần như nằm ngoài quỹ đạo nhân tính thông thường.
So với chuyện thích hay không thích, điều bọn họ quan tâm hơn là Tuế Ninh có một tương lai giàu có, khỏe mạnh và vô ưu hay không.
Tuế Ninh không lên tiếng.
Thật ra... cậu sợ hôn nhân mà.
"Chú ý an toàn. Khoảng 5 giờ tài xế sẽ đến đón em."
"Vâng! Tạm biệt anh."
Tuế Ninh vui vẻ xuống xe, cầm dụng cụ chạy về phía bạn bè mình.
Tuế Hoành xuyên qua cửa kính, nhìn Tuế Ninh mặc ủng đi tuyết dày cộp, bước chân lại vui vẻ, ôm chầm hai người bạn.
Tuế Hoành nhìn một lúc rồi mới khởi hành rời đi.
Lộc Gia Duẫn hỏi: "Tuế Tiểu Ninh, ai đưa cậu đến thế?"
Hắn mơ hồ thấy Tuế Ninh bước xuống từ một chiếc Maybach màu đen.
"Là anh trai tớ." Tuế Ninh xách cần câu và thùng đồ: "Chúng ta mau đi tìm chỗ câu đi."
Lục Đại Hành gật đầu: "Hôm nay lạnh quá, nhưng may mà tớ mặc tận hai cái quần."
Lộc Gia Duẫn cười nhạo cô: "Wow, cậu đừng làm quá lên, lạnh đâu mà lạnh."
Lục Đại Hành dùng tay ôm cổ Lộc Gia Duẫn, ghì hỏi: "Cậu đừng có mà lấn tới nhé, cậu còn sắp bọc thành quả bóng rồi kìa. Nói thật, cậu mặc bao nhiêu cái?"
Lộc Gia Duẫn thành thật, vỗ cánh tay đầy sức lực của cô: "Ba cái, ba cái."
Tuế Ninh và Lục Đại Hành cùng nhau bật cười, dấu chân của họ in thành một hàng trên tuyết.
Căn cứ Tuyết Sơn là một mảnh trắng xóa. Họ ngồi song song câu cá mấy tiếng đồng hồ, gần như sắp đóng băng rồi mà chẳng thấy con cá nào cắn câu.
Lộc Gia Duẫn gãi đầu: "Các cậu nói xem, có khả năng nào là cá cũng ngủ đông không?"
Sau một hồi thảo luận, họ quyết định tản ra, tăng xác suất cá cắn câu.
Khu núi này tọa lạc ở phía Đông ngoại ô. Lúc này, ánh dương đã dát vàng trên đỉnh núi, bông tuyết bay lất phất trên tay áo Tuế Ninh, trước mắt là mặt hồ băng tuyết trắng.
Cậu đeo găng tay dày cộp, nhưng vẫn cảm thấy tay và chân sắp đóng băng.
Nhưng tay cậu vẫn nắm chắc cần câu và dây cước, chăm chú nhìn mặt hồ trước mắt.
Một bóng người che khuất ánh sáng vàng sau lưng Tuế Ninh. Giọng nói của hắn vang lên phía trên đầu cậu.
"Không có cá cắn câu chứng tỏ chỗ câu quá nông, em có ngồi đóng băng ở đây cũng không câu được đâu."
Tuế Ninh quay đầu lại, thấy Thẩm Vọng Hàn đã đứng ngay bên cạnh mình.
Tuế Ninh kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết em ở đây?"
"Anh sợ em đông c.h.ế.t trên núi tuyết."
Thẩm Vọng Hàn mặc áo khoác leo núi màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, đường cằm sắc nét. Hắn đưa tay về phía Tuế Ninh. Tuế Ninh bán tín bán nghi đưa cần câu cho hắn.
Cổ tay Thẩm Vọng Hàn đột nhiên hất về phía trước, cán cần câu lập tức bật thẳng, dây cước "vèo" một tiếng xé gió, lưỡi câu nhanh nhẹn lao xuống nước. Sau đó, hắn trả lại cần câu cho Tuế Ninh.
Tuế Ninh nhận lấy cần câu. Cậu ngồi chờ chưa đầy hai phút, cần câu quả nhiên động đậy.
Một con cá dài khoảng mười centimet rơi vào thùng của cậu.
Tuế Ninh ngẩng đầu liếc Thẩm Vọng Hàn, rồi lại cúi xuống nhìn mặt nước.
Xung quanh lạnh đến đáng sợ, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng mà nóng bỏng của Thẩm Vọng Hàn.
Thẩm Vọng Hàn đưa tay, đầu ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay Tuế Ninh, giúp cậu điều chỉnh góc độ câu cá.
Lại một con cá cắn câu.
Trong mắt Tuế Ninh ánh lên sự kích động, cậu nắm chặt cần câu thu dây. Lần này lại câu được một con cá dài hơn hai mươi centimet.
Trong nửa giờ tiếp theo, cá liên tục cắn câu, chiếc thùng nhỏ của cậu nhanh chóng đầy ắp.
Thẩm Vọng Hàn ngửi hương thơm trên người Tuế Ninh, cong môi, nhìn sườn mặt xinh đẹp của cậu.
Câu được mấy con cá đã vui vẻ đến thế này rồi.
"Được rồi." Thẩm Vọng Hàn xách thùng cá của cậu lên: "Về thôi."
Tuế Ninh còn chưa thỏa mãn: "Em còn có thể câu thêm lát nữa."
"Có đi không đây."
