Thẩm Vọng Hàn ngồi ở mép giường, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu: "Tuế Ninh, đây là phòng của anh."
Tuế Ninh nhìn quanh bốn phía, mắt mở to.
Thẩm An Dư sao lại không nói cho cậu một tiếng nào chứ.
Trên người Tuế Ninh tỏa ra mùi hoa nhài quyến rũ, lúc này cậu đang mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, làn da trắng như tuyết, ánh mắt ngây thơ vô tội, lại đang nằm trên giường của hắn.
Yết hầu Thẩm Vọng Hàn lăn xuống: "Em ngủ trên giường anh cả đêm, làm cho nơi này toàn là mùi hương của em."
Tuế Ninh vội vàng vén chăn lên, muốn xỏ giày đứng dậy.
Cậu vừa vén chăn, lộ ra đôi chân thon thả thẳng tắp, cùng với cặp chân trắng mịn non mềm.
Thẩm Vọng Hàn ngồi xổm xuống, theo bản năng nắm lấy mắt cá chân Tuế Ninh.
"Anh làm gì." Tuế Ninh bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ.
"Tuế Ninh, trước kia vì sao em lại sợ anh như vậy?" Vết chai dày trên lòng bàn tay Thẩm Vọng Hàn vuốt ve mắt cá chân cậu, hô hấp cũng trở nên nặng nề: "Vì sao lại muốn hủy bỏ hôn ước của chúng ta như vậy?"
Tuế Ninh cố gắng giãy dụa: "Lúc đó em mới mười lăm Tuế , anh đã muốn đính hôn với em rồi."
Ngụ ý là cậu cảm thấy Thẩm Vọng Hàn là một kẻ biến thái.
Lúc đó cậu nhớ rõ ràng, hôn sự này là do Thẩm Vọng Hàn chủ động đến tìm Tuế Hoành và Tuế Mặc đề xuất.
"Được, vậy anh hỏi em, hồi em mười lăm Tuế đó, anh có làm bất kỳ hành vi vượt rào nào không?"
Tuế Ninh nghĩ nghĩ, lắc đầu.
"Vậy có từng cưỡng hôn em lúc em mười sáu, mười bảy Tuế không?"
Tuế Ninh chớp mắt, lắc đầu.
Nhưng cậu lại cảm thấy lời này không đúng, chẳng lẽ cậu thành niên rồi Thẩm Vọng Hàn là có thể cưỡng hôn cậu sao.
"Vậy là được rồi."
Thẩm Vọng Hàn nắm cổ chân mảnh khảnh của Tuế Ninh, hơi nâng lên, đặt một nụ hôn lên mắt cá chân trắng như tuyết của cậu.
Tuế Ninh vừa kinh hãi vừa ngây người: "Anh làm gì thế, không... không được hôn."
Thẩm Vọng Hàn lấy chiếc dép sạch sẽ xỏ vào một bên chân cho Tuế Ninh.
Hắn lại hôn lên mắt cá chân còn lại, xỏ nốt chiếc kia cho Tuế Ninh.
Hắn ngửi mùi hương trên người Tuế Ninh, đôi mắt híp lại: "Tuế Ninh, nếu anh đã nhận định em, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ cưới em về nhà."
Tuế Ninh vội vàng đứng dậy, chạy thẳng về phòng tắm.
Thẩm Vọng Hàn nhìn bóng dáng mờ ảo trước cửa phòng tắm. Tuế Ninh dường như cởi đồ ngủ, đang khom lưng thay quần áo, vòng eo gầy đến mức kỳ lạ.
Trông khiến người ta chỉ muốn mở cánh cửa yếu ớt kia ra, đè Tuế Ninh trước gương, nâng chân cậu lên.
Xem cậu khóc thút thít bất lực trước gương.
Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn chứa đầy dục vọng u ám, nhẹ nhàng gõ cửa nhà vệ sinh.
"Em cứ từ từ, anh đợi em bên ngoài."
Tuế Ninh ngủ tóc hơi rối, còn nhô lên một cọng tóc con, trông ngây thơ hệt như chưa tỉnh ngủ hẳn vậy.
Cậu đang thay quần áo thì dừng tay, ngước mắt nhìn bóng đen đã rời đi mới yên lòng.
Cậu soi gương sửa lại mái tóc rối bời của mình, hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan đi.
Đặc biệt là mắt cá chân, vẫn mơ hồ cảm nhận được chút nóng bỏng.
Khuôn mặt trong gương trắng hồng, vài giọt nước trong suốt còn đọng lại trên mặt cậu, làm nổi bật vẻ ngây thơ xinh đẹp.
Cậu rề rà bước ra, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Thẩm Vọng Hàn vẫn đang thong thả ngồi trên sofa, căn bản chưa hề rời đi.
Má Tuế Ninh ửng hồng, chỉ vào phía sau: "Cái đó, em không tìm thấy khăn tắm mới, nên đã dùng tạm của anh."
Thẩm Vọng Hàn rất ít khi ở đây, nhưng đồ dùng bên trong đều có người hầu định kỳ dọn dẹp và thay mới.
Tuế Ninh thấy chiếc khăn tắm kia rất sạch sẽ nên đã dùng để lau mặt.
Trong không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng, mùi hoa nhài lan tỏa khắp phòng ngủ, khiến người ta vui vẻ thoải mái nhưng gần như si mê.
Phòng hắn đã nhiễm hơi thở của Tuế Ninh.
Thẩm Vọng Hàn thích cảm giác này.
Thật giống như hai người đang thân mật gắn bó, tin tức tố quấn quýt lưu luyến lẫn nhau.
"Đi thôi, anh đưa em xuống."
"À, vâng."
Thẩm Vọng Hàn đi trước, hắn mở cửa thang máy, nhường Tuế Ninh bước vào trước.
Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn rũ xuống, liếc nhìn vành tai tròn trịa của Tuế Ninh: "Tối qua ngủ thế nào?"
"Cũng được."
"Em về cùng Thẩm An Dư à?"
Việc Tuế Ninh có thể đến nhà họ Thẩm làm khách khiến Thẩm Vọng Hàn khá bất ngờ, nhưng điều hắn tiếc nuối hơn là tối qua Thẩm An Dư lại không biết nói cho hắn một tiếng.
"Vâng, chị An Dư hôm qua thất tình, em ở lại bầu bạn với chị ấy đến khuya."
Tuế Ninh nói xong, mới ý thức được tại sao mình lại phải giải thích nhiều như vậy với tên biến thái này.
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Vọng Hàn để Tuế Ninh bước ra trước, bản thân chậm rãi đi theo sau cậu.
Tuế Ninh lễ phép chào: "Chú Thẩm, dì Cù."
"Ôi chao Ninh Ninh đến rồi, đứa trẻ này, đến nhà chúng ta mà cũng không nói một tiếng, để ta còn chuẩn bị chiêu đãi con."
Cù Nghiên gả vào nhà họ Thẩm cũng được vài năm,điều bà không thiếu nhất chính là con mắt nhìn người và sự tinh ý. Bà biết bà nội và Thẩm Vọng Hàn đều coi trọng Tuế Ninh, đương nhiên phải cố gắng giữ mối quan hệ tốt với cậu.
"Lại đây," Cù Nghiên kéo tay Tuế Ninh đến bàn ăn, nhiệt tình nói: "Con xem có hợp khẩu vị không, nếu không quen ăn thì ta bảo nhà bếp làm lại."
Nói rồi, cô dùng nĩa cắm một miếng trái cây, đút cho Tuế Ninh.
Tuế Ninh không chịu nổi: "Cảm ơn dì Cù, đẫ đầy đủ rồi ạ, cháu ăn được hết."
Cậu nhận lấy chiếc nĩa, bỏ trái cây vào miệng.
Cù Nghiên cười: "Đứa trẻ này thật hiểu chuyện, ngàn vạn lần đừng khách sáo nha, nơi này sớm muộn gì cũng là nhà của con."
Bữa sáng của Thẩm phụ ăn khá ít, Ông đang cầm một tờ báo đọc rất nghiêm túc, đeo một chiếc kính, trên khuôn mặt đã có Tuế toát ra khí chất nghiêm nghị.
"Ừm, muốn ăn gì thì tự mình gắp, cứ coi như nhà mình đi."
Tuế Ninh cười lễ phép: "Vâng."
Trong suốt bữa ăn, Cù Nghiên thỉnh thoảng lại quan sát sắc mặt Thẩm Vọng Hàn, nụ cười trên mặt cô không hề tắt, mặt sắp cứng đờ.
Thẩm Vọng Hàn ngồi bên cạnh cậu, suốt cả bữa không nói một lời, tiện tay rót đầy ly sữa bò đã vơi của Tuế Ninh.
Ăn sáng xong, Tuế Ninh muốn về, nhưng lại bị Cù Nghiên nhiệt tình kéo đi tham quan hoa viên.
Biệt thự nhà họ Thẩm có vài tòa, kiến trúc phức hợp nguy nga rộng lớn, hoa viên rộng bằng cả sân bóng, trồng đầy các loại hoa Tuế đủ màu sắc và hình dạng, hương hoa ngập tràn.
Tuế Ninh xem đến hoa cả mắt, cong lưng, cái gì cũng muốn cẩn thận nhìn một chút.
Thẩm An Dư vừa tỉnh, cô lười biếng xuống lầu, vươn vai, ngồi xuống bàn ăn.
Thẩm Vọng Hàn đứng trước cửa kính, nhìn chằm chằm bóng dáng Tuế Ninh, nhìn cậu tò mò đi vài bước lại ngồi xổm xuống trong hoa viên, vừa đáng yêu vừa vụng về.
"Anh, em thất tình rồi, cái tên cặn bã kia dám ngoại tình." Thẩm An Dư khóc lóc kể lể, nhưng ngữ khí lại không quá đau buồn.
