TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 26

Trưa hôm sau, Tuế Ninh đặt một nhà hàng, cùng hai người bạn ăn cơm.

Trong nhà hàng có người đang cầu hôn, hơi ồn ào.

Tuế Ninh nâng cao giọng, ôm cổ Lộc Gia Duẫn chất vấn: "Hay lắm Lộc Gia Duẫn, vừa lấy được thẻ là chạy nhanh hơn ai hết, cậu còn là bạn tớ không?"

"Ôi chao, tớ thấy Thẩm Vọng Hàn người ta khá tốt mà," Lộc Gia Duẫn cười hì hì: "Thiếu gia, tớ đồng ý hôn sự này!"

Tuế Ninh: "Cậu đồng ý cái gì..."

Một chiếc cốc thủy tinh đột nhiên ném vào bức tường gần đó, tiếp theo là một bó hoa cực lớn bị ai đó từ lầu hai ném xuống tan nát, cánh hoa rơi lả tả.

Họ cùng nhìn về phía xa, hành động dừng lại.

Tuế Ninh ứng dậy liếc nhìn, phát hiện người ném đồ vật đó cậu đã từng gặp qua.

Thẩm An Dư cầm bình hoa đập xuống mặt bàn. Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, động tác tao nhã, vẻ mặt bình tĩnh.

Một người đàn ông đứng bên cạnh che chắn cho người phụ nữ phía sau, “An Dư, An Dư em nghe anh giải thích, chúng ta chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm …”

Thẩm An Dư ném bình hoa xuống chân người đàn ông kia, khiến hắn sợ đến mức không dám nói nữa.

“Ăn cơm?” Giọng Thẩm An Dư đầy vẻ châm chọc, “Ăn bữa cơm gì mà còn phải cầu hôn trước thế?”

Cô bước tới túm lấy bộ vest của người đàn ông, lấy hộp nhẫn ra từ túi áo.

Thẩm An Dư cười nói: "Mười carat, hàng hiệu đấy."

Sau đó, cô giơ tay tát người đàn ông một cái, rồi hất nước vào mặt người phụ nữ kia.

"An Dư, An Dư, em nghe anh giải thích..."

"Cút ngay!" Thẩm An Dư xách chiếc Hermes của mình lên, dẫm trên giày cao gót đi về phía cửa.

Bước đi tao nhã, tự nhiên hào phóng.

Tuế Ninh dùng nĩa cuộn mì Ý, dừng lại giữa không trung vài giây.

Thẩm An Dư hất lọn tóc xoăn trước n.g.ự.c mình,vô tình liếc nhìn, vừa lúc chạm mắt với Tuế Ninh.

"Tuế Ninh?" Thẩm An Dư hỏi: "Sao em lại ở đây?"

"Chị An Dư," Tuế Ninh lễ phép chào hỏi, giải thích: "Chúng em đến đây ăn cơm."

Thẩm An Dư không dừng lại, lập tức bước ra khỏi nhà hàng.

Lục Đại Hành hỏi: "Cậu quen cô ấy à?"

Tuế Ninh: "Cô ấy là em gái của Thẩm Vọng Hàn."

"À? Tiểu thư nhà giàu có tiền như vậy cũng bị kẻ thứ ba chen vào à?"

Tuế Ninh không lên tiếng.

Kẻ tồi tệ ngoại tình thì không phân biệt giàu nghèo sang hèn.

Khi họ ra khỏi cửa sau nhà hàng, Tuế Ninh thấy Thẩm An Dư đang đập phá cửa kính một chiếc Lamborghini.

Cô mệt đến mức phải dừng lại một chút, rồi lại tao nhã phun sơn lên thân xe.

Cô vẽ hình một cơ quan s.i.n.h d.ụ.c nam giới, rồi lần lượt viết lên đó chữ “Rác rưởi” và “Dưa thối”.

Làm xong những việc này, cô lại cúi đầu tìm kiếm viên gạch tiện tay để tiếp tục đập phá xe.

Cô thở hồng hộc, cúi đầu nhìn, một thanh sắt đã được đưa đến tay cô.

Tuế Ninh nắm thanh sắt nói: "Dùng cái này đập đi, không dễ bị thương."

Thẩm An Dư ngước mắt nhìn về phía Tuế Ninh, cười một tiếng.

Cô nhận lấy thanh sắt, đập phá khắp chiếc Lamborghini.

Cô ném thanh sắt đi một cách dứt khoát, thở phào một hơi.

Cuối cùng, cô ném chiếc nhẫn kim cương mười carat kia vào cống thoát nước.

"Mấy chuyện như này tự tay đập mới sảng khoái." Thẩm An Dư xoay cổ, cô liếc nhìn Tuế Ninh: "Trông chị có giống đang phát điên không?"

Tuế Ninh lắc đầu: "Cũng không hẳn, phát hiện sớm là chuyện tốt."

Thẩm An Dư cúi đầu cười lớn một tiếng, cô ôm lấy cánh tay Tuế Ninh: "Nào, đi, chị mời em ăn cơm."

Tuế Ninh: "Em vừa mới ăn xong."

Thẩm An Dư: "Nhưng chị chưa ăn mà, ăn thêm một bữa nữa đi."

Tuế Ninh: "..."

Thật tình không thể chối từ, cậu lại bị kéo vào nhà hàng đó một lần nữa.

Thẩm An Dư kéo cậu lại, kể lể không ngừng.

"Cái tên chó má đó là luật sư. Lúc đó chị còn nghĩ người nghèo một chút không sao, người đã nghèo như vậy, biết đâu sẽ chung tình hơn, ha, không ngờ”.

Thẩm An Dư sau khi trả tiền bồi thường xong, lại gọi rất nhiều rượu, tự mình uống còn chưa đủ, nhất quyết phải rót đầy cho Tuế Ninh.

"Quả nhiên, kẻ tồi tệ chỉ có nằm trong hũ tro cốt mới có thể thành thật được thôi.”

Thẩm An Dư uống cạn một ly rượu, lại ôm lấy cổ Tuế Ninh:“Nhưng mà, anh trai chị thì cũng tạm được, ngoại trừ đôi khi điên khùng và đáng sợ ra, những thứ khác đều ổn.”

Tuế Ninh: "..."

Tiêu chuẩn đánh giá "còn tốt" của Thẩm An Dư dường như quá cao.

Cậu cùng Thẩm An Dư uống đến tối, Thẩm An Dư say gục xuống vai cậu. Má cậu nóng ran, nhưng vẫn chưa hoàn toàn say.

Thẩm An Dư ra ngoài không mang theo tài xế, cậu đành phải gọi xe đưa cô về nhà họ Thẩm.

Tuế Ninh đỡ cô đi vào cổng biệt thự song lập của nhà họ Thẩm. Quản gia tiến lên mở cửa, Tuế Ninh muốn nhờ quản gia đỡ cô vào, nhưng Thẩm An Dư cứ túm chặt cậu không buông.

Thẩm An Dư trò chuyện với Tuế Ninh, giờ cô đã tỉnh táo hơn vài phần, kéo tay Tuế Ninh đi về phía cửa thang máy.

"Vẫn chưa nói chuyện xong đâu, đi đi đi, vào phòng chị nói tiếp."

"Em nên về nhà rồi, chị An Dư."

"Ôi chao sợ gì, đều là Omega, chị còn có thể ăn thịt em sao?" Thẩm An Dư kéo Tuế Ninh ngồi xuống bên cạnh sofa.

"Chị nói cho em biết, trước đây chị từng quen một người ở Anh, nhìn cũng ổn, cao 1m91."

Tuế Ninh uống một ngụm nước ép mật ong, hơi say dựa vào sofa nghe cô nói.

"Thế sau này vì sao lại chia tay?"

"Hắn đặc biệt keo kiệt! Đến ăn một cái bánh kem cũng phải chia đôi, hắn ta như thể nghèo đến phát điên vậy."

Tuế Ninh bật cười thành tiếng.

Có lẽ vì trải qua những chuyện tương tự, cậu và Thẩm An Dư quả thật rất hợp để trò chuyện.

"Bên ngoài mưa to như vậy, hay em ngủ lại với chị một đêm đi."

Tuế Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, giọt mưa kịch liệt đập vào cửa kính.

Thẩm An Dư lại lấy ra hai chiếc ly rượu quý giá, bảo quản gia chuẩn bị bữa ăn khuya.

"Yên tâm, anh trai chị không ở đây. Thật sự không ổn thì ngủ phòng bên cạnh chị cũng được, quản gia ngày nào cũng dọn dẹp, rất sạch sẽ. Đường núi ngày mưa trơn trượt, mai rồi về nhé."

Tuế Ninh thấy mưa to vẫn tiếp tục, do dự một lát, đành gọi điện thoại báo cho Hứa Thập An.

Hứa Thập An có chút lo lắng, nhưng sau khi hỏi thăm kỹ lưỡng, cũng đành đồng ý, dặn dò cậu phải chú ý an toàn.

Đêm đã khuya.

Thẩm An Dư tìm cho Tuế Ninh một bộ đồ ngủ hoàn toàn mới, sau đó say khướt gục thẳng xuống sofa ngủ.

Tuế Ninh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, đi vào phòng bên cạnh.

Phòng của Thẩm An Dư mang phong cách cổ điển tinh xảo, còn căn phòng đối diện lại khác hẳn, là tông màu đen xám cực kỳ tối giản.

Dưới tác dụng của cồn, Tuế Ninh rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Cậu mơ hồ mở mắt ra, trong tầm mắt lờ mờ, hiện ra khuôn mặt Thẩm Vọng Hàn.

Tuế Ninh dụi dụi mắt, cậu tưởng mình vẫn đang mơ.

Một bàn tay lớn liền xoa tóc cậu, vén những sợi tóc rối bời.

Tuế Ninh tỉnh táo, cậu vội vàng bật dậy lùi về phía sau một chút.

"Em đến nhà anh làm khách, sao không nói cho anh biết?" Thẩm Vọng Hàn hỏi.

"Anh vào từ lúc nào?" Tuế Ninh một tay nắm chặt chăn.

 

 

back top