TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 29

Trực thăng ổn định hạ cánh xuống một bãi đất trống.

Tuế Ninh được Thẩm Vọng Hàn ôm vào phòng khách, trong nhà tràn ngập dòng nước ấm áp, xua tan nỗi sợ hãi của cậu.

Tuế Ninh cuộn mình trên sofa, tinh thần vẫn chưa ổn định, cúi đầu ngẩn ngơ rất lâu.

Thẩm Vọng Hàn lấy khăn tắm lau tóc ướt cho cậu.

Tuế Ninh đột nhiên nói: "Thẩm Vọng Hàn, em suýt chút nữa đã c.h.ế.t rồi."

"Em sẽ không chết." Thẩm Vọng Hàn cởi chiếc áo khoác ướt sũng của cậu: "Anh sẽ cứu em."

Tuế Ninh nhớ đến biển lửa đáng sợ kia.

Thẩm Vọng Hàn quả thật đã tìm thấy cậu.

Cứ như là dù cậu ở đâu, Thẩm Vọng Hàn đều sẽ tìm được cậu.

Nỗi đau trong ký ức quá thống khổ, hốc mắt Tuế Ninh chứa đầy nước mắt, trước khi nước mắt lăn xuống, cậu vội vàng lau sạch.

Thẩm Vọng Hàn nhìn Tuế Ninh, tay hắn khựng lại.

Đây là lần thứ hai Tuế Ninh khóc trước mặt hắn.

"Vì sao anh luôn tìm được em?"

Thẩm Vọng Hàn đáp dứt khoát: "Bởi vì thích em."

Tuế Ninh chớp chớp mắt, ngước nhìn Thẩm Vọng Hàn: "Vậy lỡ như em không xứng đáng với tình cảm của anh thì sao?"

Kiếp trước cậu một lòng nghĩ về tên cặn bã Kỷ Vân Chu, luôn coi tình yêu của Thẩm Vọng Hàn là ác ý, tránh né như tránh rắn rết.

"Thích lại không phải mua bán, không có gì là xứng đáng hay không." Thẩm Vọng Hàn rũ mắt, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng đẫm nước của cậu: "Anh thích là đủ rồi."

Đôi mắt Thẩm Vọng Hàn u ám lại nóng rực, nhưng Tuế Ninh lại không hề phát hiện.

"Áo len của em ướt rồi, cởi ra đi."

"À."

Tuế Ninh đang chìm trong những hồi ức sợ hãi và đau khổ, cậu ngoan ngoãn đưa tay, để Thẩm Vọng Hàn cởi áo khoác, áo len... Cuối cùng ngay cả áo trong cũng không thoát khỏi.

"Nhưng mà... Nhưng mà em đã phụ lòng tình cảm cảu anh, em lại còn rất ngốc."

Ngốc đến mức cuối cùng bị người ta đ.â.m c.h.ế.t trong nhà kho.

"Em không hề ngốc."

Thẩm Vọng Hàn một tay nâng vai Tuế Ninh, dùng khăn tắm lau vai cho cậu.

Xương quai xanh của Tuế Ninh trắng nõn, hai điểm hồng nhạt kia xinh đẹp, theo hơi thở dồn dập của cậu mà phập phồng, như đang mời gọi người ta thưởng thức.

Tuế Ninh là người thông minh nhất thế giới.

Thẩm Vọng Hàn nói trong lòng.

Hắn ngửi mùi hương của Tuế Ninh, ánh mắt u ám nóng rực, chứa đầy dục vọng chiếm hữu tham lam và sự si mê mãnh liệt.

Tay hắn câu lấy túi quần sau của Tuế Ninh, lực đạo không nặng cũng không nhẹ, giọng nói trầm lạnh:

"Tuế Ninh, chỗ này của em cũng ướt rồi."

Tuế Ninh dính mưa, quần áo đều ướt, dính dấp trên người rất khó chịu.

"Mặc đồ ướt dễ bị cảm."

Lòng bàn tay Thẩm Vọng Hàn vô tình chạm nhẹ qua hõm eo cậu, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc.

Giọng nói dễ nghe của hắn chứa đựng vài phần dụ dỗ, lòng bàn tay thon dài câu lấy quần cậu.

"... Đi thay đồ đi."

Cậu và Thẩm Vọng Hàn gần nhau trong gang tấc, tin tức tố mang theo cảm giác xâm chiếm mãnh liệt.

Tuế Ninh cúi đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay Thẩm Vọng Hàn đang xoa eo cậu, chỗ bên sườn eo truyền đến cảm giác vuốt ve mềm nhẹ.

Vành tai Tuế Ninh đỏ lên.

Cậu cầm lấy khăn tắm che trước người: "Toi... Toilet ở đâu?"

Dưới ánh đèn, làn da Tuế Ninh trắng sáng, vòng eo thon đến mức một tay có thể ôm trọn, ánh mắt long lanh, môi đỏ răng trắng.

Thẩm Vọng Hàn rụt tay về, lòng bàn tay vô tình vuốt ve một chút.

"Phía trước rẽ trái."

Tuế Ninh bật dậy, bước nhanh đi về phía toilet. Cậu chốt chặt cửa toilet, rồi khom lưng cởi hết quần áo.

Tuế Ninh cúi đầu, thở phào một hơi.

Toàn thân cậu trần trụi, may mắn là toilet đủ hơi ấm, cũng không quá lạnh.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, trên cửa kính hiện ra dấu bàn tay của một bàn tay lớn.

"Tuế Ninh, em có phải quên cái gì rồi không."

Giọng Thẩm Vọng Hàn trầm thấp từ tính, hắn nhấn một cái, dễ dàng mở một góc cửa phòng tắm từ bên ngoài.

Một cánh tay duỗi vào bên trong.

Tuế Ninh hoảng sợ, cậu nghiêng người né tránh.

"Quần áo."

Thẩm Vọng Hàn đưa vào một chiếc áo choàng tắm màu trắng.

Ánh đèn bên trong mờ ảo, hắn cao 1m9, tầm nhìn rộng hơn so với tưởng tượng của Tuế Ninh.

Tuế Ninh nép sát bên cạnh cửa, thân thể xinh đẹp không hề che giấu, toàn thân trên dưới đều rất trắng, đôi chân thẳng tắp thon gọn, đầu gối hơi ửng hồng, lại nhìn lên trên...

Vừa hồng lại vừa đẹp.

"À, cảm ơn."

Tuế Ninh khóa kỹ cửa, vội vàng mặc áo choàng tắm vào người.

Hơi ấm bao bọc toàn thân, cậu không còn run rẩy nữa.

Tuế Ninh cảnh giác hé mở cánh cửa một chút , lộ ra đôi mắt hoa đào tròn xoe.

Thẩm Vọng Hàn đứng ở cửa, vừa lúc thấy cảnh này, đáy mắt hắn tối tăm khó lường.

"Có quần áo khác không?"

Chiếc áo choàng tắm này hơi lớn, hơn nữa cậu không thể cứ mặc như vậy về nhà.

"Không có." Thẩm Vọng Hàn vô tình liếc nhìn bắp chân lộ ra của cậu: "Chỉ có chiếc này thôi."

Tuế Ninh kéo chặt áo choàng tắm, ngồi xuống ghế sofa bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ sáng lên ánh sáng nhạt, cách đó không xa có một hồ nước nhân tạo, gợn sóng di chuyển như dát vàng.

Tuế Ninh co mình lại, như một con thú non yếu ớt đang kinh sợ, ngây người nhìn ánh sáng xa xăm.

Một ly nước ấm đặt trên bàn trước mặt Tuế Ninh.

Thẩm Vọng Hàn ngồi bên cạnh cậu, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu.

Trong phòng yên tĩnh một lát.

"Tuế Ninh."

"Ừm?"

"Em có tâm sự."

Tuế Ninh theo bản năng nói: "Em không có."

Thẩm Vọng Hàn nhìn xuyên qua đôi mắt cậu, nhìn ra một tia sợ hãi đang cố gắng che giấu.

Nhưng Tuế Ninh không muốn nói.

Hắn có thể nhận ra, Tuế Ninh đang sợ hãi.

Thẩm Vọng Hàn lấy ra bật lửa, ánh lửa mờ nhạt sáng lên trước mắt Tuế Ninh.

Tuế Ninh nhìn thấy lửa, trước mắt hiện ra biển lửa lớn đó.

Cậu sợ hãi đến kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch, nghiêng mặt co người lại, nép vào một góc sofa.

Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn ngẩn ra, nhanh chóng dập tắt lửa.

Hắn ôm lấy đôi vai đang run rẩy của Tuế Ninh, từ phía sau ôm trọn cậu vào lòng, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng.

"Đừng sợ." Thẩm Vọng Hàn một tay vỗ vai cậu: "Em có muốn nói hay không cũng không sao."

Hô hấp run rẩy của Tuế Ninh dần trở nên dịu lại.

Ánh đèn mờ nhạt, từ xa truyền đến tiếng pháo hoa nở rộ.

Cậu nghe thấy Thẩm Vọng Hàn nói bên tai.

"Tuế Ninh, anh sẽ luôn ở đây."

Tuế Ninh nghe thấy tiếng tim mình đập.

 

 

 

back top