TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 30: Kiểm Tra

Sau khi cảm xúc của Tuế Ninh bình tĩnh lại, cậu đề nghị muốn về nhà.

"Được, anh đưa em về."

Thẩm Vọng Hàn giơ tay lấy một bộ quần áo, đặt trong tầm tay Tuế Ninh.

Tuế Ninh: "......"

Không phải nói không có sao.

Đêm khuya, cậu đi vào phòng khách, phát hiện Hứa Thập An và hai người anh trai đang ngồi trên sofa chờ cậu.

Tuế Mặc đứng gọi điện thoại bên cửa sổ cách đó không xa, thấy Tuế Ninh đã về, liền gác điện thoại.

Tuế Ninh lập tức đi về phía Hứa Thập An.

Hứa Thập An đứng dậy: "Ninh Ninh con về rồi, không bị thương chứ?"

Ông biết tin Tuế Ninh bị mắc kẹt trên núi thiếu chút nữa đã ngất xỉu, may mắn Thẩm Vọng Hàn hành động còn nhanh hơn cả nhà họ, đưa Tuế Ninh bình an trở về.

Tuế Ninh không nói một lời, vươn tay ôm lấy Hứa Thập An, nghiêng đầu dựa vào cổ ông.

Thân hình Hứa Thập An cứng đờ, tay giơ lên khựng lại, nhẹ nhàng xoa đầu đứa con trai út.

"Daddy."

Hứa Thập An ôm Tuế Ninh: "Bị dọa rồi sao? Ninh Ninh."

Tuế Ninh lắc đầu, cậu dựa vào lòng Daddy, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hứa Thập An: "Đừng sợ, không sao rồi con trai."

Tuế Hoành và Tống Ngọc Xuyên đều đứng dậy đi đến bên cạnh Tuế Ninh.

Tống Ngọc Xuyên kiểm tra Tuế Ninh: "Không bị thương chứ? Có cảm lạnh không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Tuế Hoành: "Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"

Tuế Ninh lắc đầu, buông Hứa Thập An ra.

"Không cần, con không sao."

Thật ra cậu đã không còn sợ hãi như vậy nữa.

Sau một hồi hỏi han của người nhà, Tuế Ninh cuối cùng cũng có thể về phòng tắm nước nóng.

Cậu bước ra trong hơi nước ấm áp, vừa lau tóc vừa cầm lấy điện thoại.

Lục Đại Hành: 【 Tiểu Tuế Ninh! Tớ được nhận rồi! 】

Lục Đại Hành: 【 Tớ biết ngay mình làm được mà, đây chính là thực lực của phóng viên phỏng vấn đài trung ương tương lai (cười)】

Tuế Ninh cong khóe mắt, tuy không biết cô được nhận làm gì, vẫn chúc mừng trước:

【 Chúc mừng đại phóng viên! Quá đỉnh luôn! 】

Lục Đại Hành: 【 Đương nhiên rồi, tớ tính ngày mai sẽ đi Ô Lan Trấn. 】

Tuế Ninh cảm thấy cái tên trấn này chói mắt một cách khó hiểu, hỏi: 【 Cậu nộp đơn xin gì vậy? 】

Lục Đại Hành: 【 Tình nguyện viên đội cứu hộ đó, cậu không biết à? Ô Lan Trấn gần đây lũ lụt rất nghiêm trọng, chính phủ đang tuyển người tình nguyện có thể chất đạt yêu cầu, tớ nộp đơn một lần là qua, ngầu không. 】

Nụ cười Tuế Ninh cứng đờ, ngón tay cậu run lên.

Cậu nhớ ra rồi, Ô Lan Trấn.

Mưa to, lũ lụt, nước mưa chắn đường núi.

Lục Đại Hành lái xe đi đón người già mắc kẹt trên núi, rồi bị lũ cuốn lật xe xuống khe núi.

Cuối cùng chân trái bị cắt cụt hoàn toàn, thương tật cấp hai.

Sao bây giờ cậu mới nhớ ra!

Tuế Ninh vội gọi điện thoại cho Lục Đại Hành, đối phương nhanh chóng bắt máy.

"Alo Tiểu Tuế Ninh, sao vậy? Tớ đang dọn đồ đây."

"Chuyện lớn rồi, cậu đừng đi." Tuế Ninh ngồi xổm xuống tại chỗ: "Ô Lan Trấn rất nguy hiểm."

Lục Đại Hành cười sảng khoái: "Chính vì nguy hiểm tớ mới phải đi, không nguy hiểm thì ai đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên chứ."

Tuế Ninh vội vàng nói: "Chỗ đó lũ lụt nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng nhiều, thật sự rất nguy hiểm, thật đó, lần này cậu bỏ qua đi, sau này còn nhiều hoạt động tình nguyện mà."

Hơn nữa Lục Đại Hành là Beta, không có khả năng chống chọi chấn thương mạnh như Alpha. Cậu nhớ rõ trong trận cứu hộ đó chỉ có một mình Lục Đại Hành bị thương nặng như vậy.

Quân tử không cứu nguy, cứu trợ là phải biết lượng sức, chứ không phải hy sinh mù quáng.

"Tuế Ninh, nếu chỉ vì nguy hiểm mà rút lui, thì những người mắc kẹt trong lũ lụt cần cứu trợ phải làm sao?"

Tuế Ninh nắm chặt điện thoại, cậu đương nhiên biết đạo lý này.

Nhưng Lục Đại Hành là bạn cậu, lần này, cậu chỉ muốn ích kỷ một lần này thôi.

Tuế Ninh hỏi: "Vậy khi nào cậu xuất phát?"

Lục Đại Hành: "Chiều mai."

Tuế Ninh: "Được, mai tớ qua giúp cậu thu dọn hành lý."

Lục Đại Hành cười nói: "Được thôi, tớ biết cậu là Tiểu Tuế Ninh tốt nhất mà."

Tuế Ninh thức trắng đêm, cậu chống tay lên má, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã sáng.

Cậu xoay người dậy, đi đến cửa phòng Tống Ngọc Xuyên gõ cửa.

"Anh họ, anh họ, anh họ."

Tống Ngọc Xuyên chậm chạp đến mở cửa, hai mắt ngái ngủ: "Làm gì?"

"Giúp em một việc gấp."

"À? Việc gì gấp?"

......

Tống Ngọc Xuyên lái xe đến cửa khu chung cư, liếc nhìn Tuế Ninh bên cạnh.

Tuế Ninh vội tháo dây an toàn: "Chúng ta đi thôi."

"Leng keng."

Lục Đại Hành đang đứng ở ban công đánh răng, nghe tiếng chuông cửa xong nhanh chóng rửa mặt đánh răng rồi đi ra cửa.

"Tới liền."

Cửa lớn mở ra, thấy Tuế Ninh ôm một chiếc ba lô nặng trịch trước ngực, đôi mắt xinh đẹp luôn nhìn Lục Đại Hành.

"Không phải, sao cậu tới sớm vậy?"

Tuế Ninh nghiêng người, để Tống Ngọc Xuyên đứng bên cạnh cậu.

"Đại Hành, đây là anh họ tớ."

Lục Đại Hành sửng sốt: "À, chào anh họ."

Tống Ngọc Xuyên đánh giá một vòng căn nhà của Lục Đại Hành, lười biếng gật đầu: "Ừm."

"Hoan nghênh hoan nghênh, mau vào đi, không cần đổi giày đâu nha."

Tuế Ninh nghiêng đầu liếc Tống Ngọc Xuyên, rồi ôm ba lô đi vào phòng ngủ cô.

"Cái gì thế này, một bọc lớn vậy."

Tuế Ninh đặt ba lô trong phòng ngủ Lục Đại Hành: "Tớ chuẩn bị bánh mì và nước cho cậu, cả đồ ăn vặt cậu thích nữa."

"Nhiều vậy sao, cảm ơn nha."

Tuế Ninh nói: "À đúng rồi, tớ nhờ ba tớ quyên tặng 2 triệu vật tư cho vùng bị thiên tai Ô Lan Trấn rồi."

Lục Đại Hành xúc động ôm vai Tuế Ninh: "Ai chà, thật hả, tốt quá thiếu gia."

Hôm qua họ suýt cãi nhau vì chuyện này, cô biết Tuế Ninh thật ra rất tốt bụng, kiên quyết không cho cô đi chỉ là lo lắng cho an nguy của cô.

Tuế Ninh yên lặng nhìn Lục Đại Hành, lắc đầu: "Đồ đạc dọn xong chưa, tớ giúp cậu dọn cùng."

Lục Đại Hành: "À, chưa đâu, tớ đang tìm cái vali ở đâu."

Lục Đại Hành đứng dậy đi đến tủ quần áo, khom người kéo ra một chiếc vali nặng nề.

Mà cô không nhận ra, Tuế Ninh đã lén chạy đến cửa, RẦM một tiếng khóa trái cửa phòng lại.

Lục Đại Hành ngơ ngác quay đầu: "Tuế Ninh?"

Tống Ngọc Xuyên dựa vào cửa, giơ tay chỉ huy hai người đang đứng ở cửa bước vào.

Họ đều xách theo túi công cụ, cầm xà beng và máy khoan điện, rất nhanh đã chặn chặt cửa phòng ngủ.

Lục Đại Hành tìm thấy chìa khóa, nhưng thử vài lần cũng không mở được cửa.

Cô thử đẩy cửa, cửa không hề nhúc nhích.

"Tuế Ninh! Cậu làm cái gì vậy?"

Tuế Ninh đứng ở cạnh cửa, ghé sát khuyên nhủ: "Đại Hành, chỗ đó thật sự rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng đi, sau này còn nhiều hoạt động tình nguyện mà."

Lục Đại Hành tức đến bật cười: "Tuế Ninh, cậu vì không cho tớ đi, nên khóa tớ ở bên trong đúng không?"

Tống Ngọc Xuyên bảo hai người kia đi rồi, dựa vào sofa chợp mắt.

Tuế Ninh tựa lưng vào cửa, ngồi xổm xuống: "Đây cũng là bất đắc dĩ thôi, ai bảo cậu không nghe lời khuyên. Cậu cứ ở bên trong ba ngày đi, hai ngày cũng được, bên trong có bánh mì, mì gói, đồ ăn vặt các thứ. Cậu là bạn tớ, tớ chỉ là không muốn cậu gặp nguy hiểm."

 

 

back top