Lục Đại Hành từ khi quen biết chưa từng thấy Tuế Ninh làm chuyện cực đoan như vậy.
Thậm chí không tiếc hạn chế tự do của cô.
"Vậy tớ muốn đi vệ sinh thì sao?" Lục Đại Hành cũng tựa lưng vào cửa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tuế Ninh ôm đầu gối, bỗng dưng ngước mắt.
Cậu quả thật không nghĩ đến điểm này.
Lục Đại Hành nói thẳng: "Tớ đi đại tiện tiểu tiện cũng ở bên trong à? Vậy không phải sẽ hun ch-ết tớ sao? Tuế Tiểu Ninh, mau mở cửa ra cho tớ."
Tuế Ninh nhíu mày: "Thì... Thì cứ giải quyết ở đó, đến lúc đó tớ sẽ thuê người đến giúp cậu dọn dẹp, với lại tớ cũng sẽ bồi thường cánh cửa cho cậu.”
“Đừng có giở trò, thiếu gia nói chuyện là không thấy cái bụng đau đâu, cậu cứ đợi hai ngày nữa mà khiêng cái t.h.i t.h.ể bị thối ch-ết của tớ ra ngoài đi.”**
Tuế Ninh: "......"
"Tuế Ninh, tớ biết Ô Lan Trấn rất nguy hiểm." Lục Đại Hành cố gắng giải thích với cậu: "Nhưng chính vì nguy hiểm, tớ mới muốn đi, đây là một việc tớ muốn làm từ tận đáy lòng."
Ngón tay Tuế Ninh nắm chặt ống tay áo: "Ngay cả khi bị thương, tàn tật hoặc bị lũ cuốn đi cũng phải đi sao?"
Lục Đại Hành vui vẻ: “Cậu trù ẻo tớ đó hả, có thể mong tớ cái gì tốt hơn được không? Mở cửa ra.”
Tuế Ninh: "Không mở. Cứu trợ là việc thiện, nhưng cũng nên biết lượng sức mà đi chứ, Lục Đại Hành, cậu đây không phải đi cứu người, là đi hy sinh mù quáng."
"Ai hy sinh mù quáng, tớ biết chừng mực."
Lục Đại Hành thở dài một tiếng: "Tớ nói với cậu thế này, Tuế Ninh, nếu cậu kiên quyết khóa tớ ở đây, tớ sẽ tìm mọi cách chạy trốn, bò cửa sổ cũng được, nhảy lầu cũng thế, dù sao việc tớ muốn làm, tớ nhất định sẽ làm."
Tuế Ninh đứng dậy: "Vậy... Vậy cậu nhảy lầu gãy chân, cũng đâu đi được."
Lục Đại Hành: "Đây là lầu hai thôi."
Căn hộ cô thuê diện tích không lớn, hơn nữa cách cửa sổ nhà hàng xóm cũng gần, rất dễ trèo.
Tuế Ninh: "......"
Tống Ngọc Xuyên nghe cũng bật cười.
"Tuế Ninh, tớ biết rất nguy hiểm, nhưng tớ ở lại đây chỉ cảm thấy rất khó lòng an ổn." Lục Đại Hành lại gõ gõ cửa, nói: "Tớ chỉ muốn không thẹn với lương tâm."
Tuế Ninh suy sụp ngồi trên sofa.
Tống Ngọc Xuyên vươn vai: "Cô ấy thích đi thì cứ để cô ấy đi, em có khuyên thế nào cũng không ngăn được đâu, tôn trọng vận mệnh cá nhân đi."
Trong phòng yên tĩnh ba phút.
Chợt, dưới lầu truyền đến tiếng than thở của không ít người.
"Ôi cô bé ơi, cháu còn trẻ đừng nghĩ quẩn nha!"
"Đúng vậy, nguy hiểm quá, mau trở vào!"
Tuế Ninh kinh hãi, bước nhanh chạy về phía cầu thang.
Cậu thở hồng hộc chạy đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, Lục Đại Hành đang túm khăn trải giường bên cửa sổ, đã thò nửa người xuống dưới.
Tim Tuế Ninh đập mạnh: "Đại Hành! Nguy hiểm quá, mau trở vào!"
Lục Đại Hành vừa đung đưa chân vừa nghiêng đầu hỏi cậu: "Mở cửa hay không?"
Đôi mắt Tuế Ninh đỏ hoe, cuối cùng đành phải nói: "Được, tớ mở cho cậu đi."
Ánh mặt trời chiếu rọi trên cửa sổ nhà cô, giống như phủ một tầng ánh sáng vàng.
Lục Đại Hành giống như một chú chim muốn bay, cậu có khuyên thế nào cũng không ngăn được.
—
Trước khi đi, Tuế Ninh nhét vài bộ đồ bảo hộ vào dưới ghế sau và ghế phụ của Lục Đại Hành.
"Cố gắng lái xe trên đường bằng phẳng, không đi lên những con đường núi quá dốc, nếu có khả năng xảy ra lũ lụt thì tuyệt đối không được lái tiếp, kịp thời quay đầu lại, biết không?"
Lục Đại Hành gật đầu: "Ừ ừ ừ, biết rồi, yên tâm đi nha."
"Nhất định phải chú ý an toàn, bảo vệ tốt bản thân."
Lục Đại Hành ôm Tuế Ninh, cô nhẹ giọng nói: "Ừm. Tuế Ninh, có người bạn như cậu thật tốt."
Tuế Ninh nhìn Lục Đại Hành lái xe đi xa, trong lòng cầu nguyện cô bình an trở về.
Cậu về nhà, ngốc nghếch ngồi bên cửa sổ ngây người.
Đáng tiếc sự việc không theo ý người.
Hai ngày sau, cậu nghe được tin xấu.
Bên ngoài mưa to, tiếng mưa rơi tí tách, cha mẹ Lục Đại Hành suốt đêm gấp rút trở về từ nơi khác.
Lộc Gia Duẫn trong điện thoại mang theo tiếng khóc nói với cậu, Lục Đại Hành đã được đưa vào phòng phẫu thuật ngay trong đêm.
Tuế Ninh đứng ở hành lang bệnh viện, xung quanh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Tuế Ninh thất thần ngồi xuống ghế dài.
Cậu không thay đổi được gì.
Vận mệnh người khác, vận mệnh của cậu, cậu đều không thay đổi được.
Giống như một quỹ đạo đã được định sẵn, không thể thay đổi.
Tuế Ninh suy sụp cúi đầu, lông mi run rẩy.
Sau khi đèn phòng phẫu thuật tắt, cậu nhìn Lục Đại Hành được đẩy vào phòng bệnh.
Cậu không dám tiến lên.
Không dám đối diện với Lục Đại Hành bị cắt cụt, và ánh mắt thất bại của cô.
Vài giờ sau.
Lộc Gia Duẫn vội vàng đến, vỗ vai Tuế Ninh: "Tuế Ninh, sao cậu lại ngồi đây, Đại Hành tỉnh rồi."
Tuế Ninh ngước mắt: "Cô ấy tỉnh rồi?"
"Đúng vậy, thuốc tê vừa hết là tỉnh." Lộc Gia Duẫn an ủi cậu: "Nhìn cậu dọa sợ đến mức này, cô ấy chỉ gãy xương thôi chứ đâu phải cắt cụt, không nghiêm trọng đến thế đâu, nha."
Tuế Ninh còn chút do dự, đi về phía phòng bệnh Lục Đại Hành.
Lục Đại Hành đang nhàm chán nhìn chằm chằm trần nhà, phát hiện họ đến mới phàn nàn: "Sao hai cậu giờ mới đến, tớ buồn ch-ết ở đây rồi."
Chân trái Lục Đại Hành bó bột, đang treo cao. Cánh tay phải cũng bị gãy xương, giọng khàn khàn, trên mặt có vết thương.
Tuế Ninh không nói một lời, như muốn xác định mình không phải nằm mơ, tiến lên chạm vào chân trái cô.
"Ê! Làm gì đó, có ai ngược đãi bệnh nhân như cậu không?"
Tuế Ninh vội rụt tay về, ngồi xuống ghế bên giường cô.
Lục Đại Hành thật ra cũng không đau lắm, chỉ là trêu chọc cậu.
"Tuế Ninh, miệng cậu linh thật đó, lúc đó thật sự đột nhiên xảy ra lũ lụt, trốn cũng không kịp. May mà tớ còn nghe lời cậu chọn con đường bằng phẳng hơn, nếu không xe còn bị cuốn xuống chân núi rồi." Lục Đại Hành lộ ra hàm răng trắng tinh, cười nói: "Hơn nữa, tớ cứu được tám người, trước khi lũ đến còn cứu được một bà cụ, giỏi không."
Tuế Ninh như tỉnh lại sau cơn mơ, cậu đỏ hoe vành mắt, cuối cùng nở một nụ cười.
"Giỏi." Tuế Ninh nhẹ giọng nói.
Cậu có thể thay đổi được.
Lộc Gia Duẫn gọt táo: "Phải phải phải, ai mà giỏi được như cậu, sinh tử cũng không màng."
"Chỉ tiếc tớ đã nói chuyện xong với phượt thủ là sẽ đi leo núi, vé cũng lấy rồi, hai cậu đi nhé?"
Lộc Gia Duẫn: "Tớ không đi, bài tập thiết kế còn chưa làm xong."
Lục Đại Hành chọc chọc Tuế Ninh: "Cậu đi đi, nghe nói phong cảnh đẹp lắm, coi như thay tớ ngắm cảnh nha."
Tuế Ninh cong khóe mắt: "Được."
